Tôi chạy trốn người mình yêu, vì anh quá hoàn hảo

Google News

Anh là một người quá hoàn hảo, trong khi đó tôi lại có quá nhiều khiếm khuyết. Đó là lý do, tôi không dám chấp nhận tình yêu của anh…

Tôi và anh quen nhau cách đây hơn 1 năm, đó là một ngày mưa buồn, cả tôi và anh đều lang thang trên facebook và rồi tôi nhận được tin nhắn của anh- một người hoàn toàn xa lạ. Chưa hề một lần gặp gỡ, nhưng tôi thấy cách nói chuyện của anh gần gũi và thân thương như đã quen tự bao giờ, và tôi cũng đáp lại sự gần gũi thân thương đó bằng cả một sự chân tình của mình.
Kết thúc buổi nói chuyện, chúng tôi trao đổi số điện thoại, kể từ đó hai đứa thường xuyên nhắn tin cho nhau, có chuyện gì vui buồn, anh cũng đều nhắn tin cho tôi, hỏi ý kiến của tôi, và tôi cũng vậy. Rồi anh hẹn gặp tôi ở ngoài đời, tôi đồng ý nhưng vẫn cảm thấy rất mất tự tin, vì xem ảnh của anh qua facebook, cộng với những lời tự giới thiệu của anh, tôi thấy mình thua kém anh nhiều quá.
Toi chay tron nguoi minh yeu, vi anh qua hoan hao
 
Anh là một chàng trai Hà Nội chính gốc, tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, anh đẹp trai, thông thạo tiếng anh và có công việc ổn định. Còn tôi, vừa mới kịp tốt nghiệp đại học được hơn 1 năm, công việc chưa đâu vào đâu, xuất thân từ một vùng quê nghèo, bố mẹ quanh năm chân lấm tay bùn.
Hình thức và kiến thức, gia cảnh của tôi chẳng có gì đặc sắc và chẳng có điểm gì để xứng đáng so sánh với anh. Trong mắt tôi, anh là người quá hoàn hảo, mẫu người mà nhiều cô gái sẽ mê mệt, còn tôi, có quá nhiều khiếm khuyết và chẳng tự tin để sánh bước cùng anh.
Tôi cứ tự thấy mình như thế, nên dù rất nhớ anh, yêu anh, nhưng tôi vẫn chủ động từ chối những buổi hẹn hò anh xếp lịch với mình. Tôi tìm đủ lý do, hôm thì nói bận công việc, hôm thì nói về quê hay đi với bạn bè. Anh đến chơi, tôi cũng chẳng tự tin để bắt đầu câu chuyện, khiến cho không khí lúc nào cũng bị chùng xuống.
Anh nhiều lần đặt câu hỏi với tôi, hình như tôi không muốn gặp anh, không muốn nói chuyện với anh, không muốn anh đến thăm tôi, tôi muốn nói không phải, nhưng rồi lại im lặng không thể cất lên thành lời. Điều đó, càng khiến anh hiểu rằng tôi không muốn chấp nhận tình cảm của anh.
Nhưng chỉ đến khi ngồi một mình, tôi mới cảm nhận được rằng mình nhớ anh biết nhường nào, từng ánh mắt, lời nói, nụ cười của anh cứ theo tôi từng giây phút.
Tôi không thể hiểu nổi, mình sẽ ra sao nếu như một ngày không nhận được tin nhắn của anh và không nhắn tin cho anh, dù chỉ là những câu hỏi thăm sức khỏe, ăn cơm chưa thôi, cũng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi đang thực sự rất mâu thuẫn, và chẳng biết sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào?
Theo Nguyệt/Đất Việt