Gặp chị lần đầu tiên vào một ngày sau rằm tháng 8 tôi nhớ mãi đôi mắt “biết nói” và cách nói chuyện rất ấn tượng của chị. Từ đó tôi cứ mơ màng về hình ảnh này nhưng rất xa xăm.
Công việc của một phóng viên thường xuyên phải đi công tác nên chị và tôi không có điều kiện liên lạc dù có số điện thoại của nhau. Chúng tôi có dịp gặp lại nhau sau 1 tháng khi đó chị chia sẻ công việc, chuyện gia đình, chuyện tình cảm và suy nghĩ về cuộc sống.
Cuối tuần nào chị cũng phải đi công tác, lúc đó trong tôi luôn có cái gì đó nhớ về chị. Không chịu đựng nổi, tôi đã mạnh dạn xin đi theo để xem chị và ekip làm. Cứ thế, khoảng cách của chúng tôi được sát lại gần nhau hơn.
Tôi lặng lẽ bên chị như một người bạn chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống, công việc. Chị cũng thế, chúng tôi cảm thấy như khó có thể tách rời nhau.
Để đến một ngày, tôi và chị đứng trước biển nhìn nhau: “Chúng mình tiến triển có quá nhanh không?”. Tôi hiểu chị nói gì nhưng với tôi đó là điều rất hạnh phúc vì tôi biết chị đã dành tình cảm cho tôi.
Nhưng có một điều tôi và các bạn của mình đã âm thầm giấu chị là tôi “thua” tuổi chị. Giờ nghĩ lại lúc đó thấy mình “thật khôn” bởi khi đó nếu chị biết tôi thua tuổi chắc chắn chị sẽ không để ý đến.
… để được yêu
|
... bên "chị" |
Thực tế, ngay cả khi người con gái bằng tuổi thường đã có những suy nghĩ chín chắn hơn người đàn ông thế mà chị hơn tuổi tôi, ra trường trước tôi 2 năm vì tôi phải học 5 năm.
Yêu chị, một số người cứ đùa “phi công trẻ lái máy bay bà già” thấy thế nào? Lúc đầu tôi nghe thuật ngữ này có hơi gượng nhưng có lẽ tình yêu trong tôi quá lớn nên không còn cảm nhận được sự chênh lệch tuổi tác.
Thế nhưng khi biết tôi thua tuổi, chị “bắt” tôi gọi là chị mới gặp. Lúc đầu cũng ngượng lắm nhưng gọi mấy bữa cũng quen. Được trả lại tên, tuổi chị có vẻ thấy rất hài lòng. Tôi bị hành. Cái hành của một tình yêu nên tôi chấp nhận “một câu thưa chị, hai câu thưa chị”.
Thời gian 6 tháng thực tập của tôi sắp hoàn thành nhưng cái miền đầy nắng và gió này đã dành cho tôi một tình yêu. Tôi yêu chị vì tất cả dù lúc đó tôi biết mình chả có gì chỉ là một chàng cảnh sát thực tập.
Rời Bình Thuận, tôi trở lại TPHCM để hoàn thành đợt thi tốt nghiệp ra trường. Trong tôi một nỗi nhớ trở nên quay quoắt về chị và nơi nắng gió ấy.
Chị nhắn tin động viên, chia sẻ rồi chủ động lên trường thăm tôi. Tôi xúc động còn bạn bè thì ngạc nhiên lắm. Đúng là khi xa nhau mới biết mình thực sự có yêu người đó không. Tôi cũng cảm nhận được điều này từ đôi mắt chị. Tôi mạnh dạn ôm chị và nói: “Chị! Em yêu chị”.
Tôi ra trường và tình yêu của chúng tôi đã trải qua được gần 3 năm. Ổn định công việc, tôi và chị đã xây dựng bến bình yên thực sự hạnh phúc.
Ai đó nói “phi công trẻ lái máy bay bà già” chọc, tôi chỉ cười bởi tôi biết “chị thực sự rất tuyệt vời trong tôi và gia đình nhỏ bé ấy”.
Dù bây giờ chị không còn bắt tôi gọi là chị nữa… nhưng tôi lại thích điều này. Nó thực sự là hạnh phúc đối với tôi.