Các anh chị thân mến!
Ở tuổi ngoài bốn mươi như tôi, từng làm chuyên gia cho người ta, mà đi xin tư vấn cũng kỳ cục. Nhưng có những nỗi niềm không phải dễ nói, và tôi mượn lá thư này để bày tỏ lòng mình mà thôi. Cũng mong sẽ nhận được sự chia sẻ từ những người đồng cảm.
Tôi là một phụ nữ không đẹp theo tiêu chuẩn của đàn ông Việt Nam. Tôi hơi mập, người xương to, và tôi ăn nói thẳng băng không ý tứ. Suốt thời con gái, người ta chỉ thích coi tôi là bạn thân chứ chẳng ai muốn yêu. Ở miền Trung quê tôi, con gái mà không thùy mị nết na thì sẽ rất khó kiếm chồng. Nhưng may, trời phú cho tôi có một giọng hát hơn người. Tôi đi thi hát và trở thành một nghệ sỹ nổi tiếng, có chân trong một đoàn nghệ thuật chuyên nghiệp, ở thành phố lớn, những người như tôi được yêu quý, vì không quá sân si tìm kiếm vinh quang, mà mê vui chơi nhiều hơn. Thực sự khi ấy, tôi nghĩ rằng, mình đi chơi vui đã, còn đời mình đâu có tính được. Có vẻ như điều đó đã vận vào đời tôi sau này.
Tôi không có nhiều đàn ông theo đuổi, người ta có thể thích nghe tôi hát, gọi tôi là cô em gái và cho tôi nhiều tiền để ăn chơi mua sắm vui vẻ, nhưng họ lại không thích cưới tôi làm vợ. Chính vì thế, tôi quyết định chinh phục từng anh một. Người đầu tiên là anh giám đốc nhà hát của tôi. Anh này có hàm râu kẽm nhìn khá vui mắt, tính tình đồng bóng và chửi nhân viên như hát hay. Không hiếm nghệ sỹ ưu tú mà dính vào cơn nóng giận của giám đốc cũng thành một con rệp, chửi không nương miếng nào.
|
Ảnh minh họa.
|
Nhưng những lúc dịu lại ngọt ngào như mía lùi, nói con kiến cũng phải bò ra. Đời ông ta chưa từng thất bại khi thuyết phục hay dụ dỗ một ai đó. Đó chính là lý do tôi quyết định chinh phục ông. Ở tuổi ngoài hai mươi, tôi không đẹp nhưng tôi có duyên. Tôi mời ông đi ăn ở bên kia hồ Tây, chúng tôi đã uống hết hai chai rượu vang và một chai rượu vodka của Nga. Về rượu, tôi hơn ông một bậc. Nhưng ông khen tôi là nói chuyện rất vui. Ông thích nghe chuyện tiếu lâm của tôi kể. Thực ra đó là những câu chuyện dâm tình được kể bằng ngôn ngữ hài hước. Đàn ông mê đàn bà bằng nhiều cách. Kể chuyện dâm tình trong quán nhậu, có rượu và bầu ngực phập phồng sau áo mỏng, chẳng có đàn ông nào thực sự mà lại để yên cho bạn. Chúng tôi đã làm tan nát cả buổi chiều cuối tuần trong một khách sạn ven hồ. Tôi đã không để cho ông có cơ hội hối tiếc.
Và sau này, nghe nhiều chuyện kể lại, thì có chuyện ông đi đồn thổi tôi là con quỷ cái, đã làm ông cạn kiệt sinh lực đến cả tháng sau không dám đụng tới đàn bà, và vì thế ông nhớ tôi mãi mãi. Chuyện sau đó diễn ra thì có phần tê tái. Tưởng chinh phục được giám đốc thì đời lên hương, nhưng ông có quá nhiều em trong đoàn phải ưu tiên, nên tôi cũng chỉ là một trường hợp dự bị. Làm đàn bà không gì khổ nhục bằng việc phải vùi dập kèn cựa nhau để tranh giành một thằng đàn ông. Mà nhục hơn nữa là mình biết rõ thằng đàn ông đó cũng chẳng tốt đẹp gì. Chẳng qua cũng vì chút mưa móc của cái chức vị giám đốc đó mang lại mà thôi.
Tôi õng ẹo được nửa năm, đâm chán, tôi quay qua lựa một chú nhạc công to khỏe, tán tỉnh và yêu. Nói chung, trong vòng vài năm làm ngôi sao ở nhà hát, tôi đã phát hiện ra rằng, một nửa trong số đó là lại cái, đám đàn ông đó tự yêu nhau. Nửa còn lại đều đã từng lên giường với tôi. Tôi chấp nhận điều tiếng. Và tôi nhận ra điều này nữa, đa số phụ nữ Hà Nội thích nghe chuyện ngồi lê đôi mách, và là nữ hoàng thêu dệt, thích đem chuyện xấu của người khác để móc mỉa nhằm che đậy đi những thiếu hụt xấu xí trong con người mình. Thế nên có xá gì điều tiếng với một con đàn bà chẳng đẹp, chẳng giàu như tôi. Tôi tặc lưỡi. Sống bất chấp thì không ngại va vấp!
Cho đến khi tôi gặp chồng tôi sau đó, thì tôi đã yêu khoảng 10 cuộc tình với những gã đàn ông có danh phận với xã hội, đóng vai chồng tử tế ở nhà và đạo mạo với con cái. Bọn họ thường xuyên lao đến tôi vào lúc có men bia rượu hoặc lúc vợ vắng nhà. Tôi chỉ cười, vì biết rằng đời mình không nương tựa được gì vào đám đạo đức giả này. Thôi thì coi đó là trò vui thỏa mãn lẫn nhau. Tôi không mang gánh hào quang đạo đức trên vai và cũng chẳng làm hại ai. Tôi sống vui với đời mình thế thôi.
Tôi gặp chồng tôi qua sự giới thiệu của một anh bạn học thời cấp ba. Anh ấy giới thiệu vì tôi là ca sỹ nổi tiếng. Cuộc gặp đầu tiên, tôi và bạn tôi phải chờ anh ấy gần hai tiếng, vì anh bị kẹt cuộc họp kéo dài. Tôi đã uống hết một chai rượu vodka và mặt đỏ bừng vì nóng. Tự dưng thấy anh đến, người cao lớn, trông mạnh mẽ là tôi thích. Tôi nhìn anh đắm đuối ngay. Thực sự bạn tôi không giới thiệu mai mối cho hai người, mà bạn nói anh rất hâm mộ tôi, muốn mời tôi hát trong lễ tổng kết cuối năm của công ty. Tôi cười rũ ra vì mình lầm tưởng. Tôi chợt nghĩ, có lẽ anh ấy cũng có gia đình đuề huề rồi, nên mình cũng giữ sĩ diện cho bạn mình, không ong bướm lả lơi.
Nhưng đâu có ai ngờ, chính anh là người phát tín hiệu trước, về sau anh nói với tôi là vì khi ấy nhìn mắt tôi như có men say, đắm đuối lắm. Và vẻ mặt tôi đầy sức sống. Nó làm cho anh cảm thấy choáng váng. Tôi cứ cười rũ rượi, vì yêu chán chê mê mỏi, thuộc mọi thể loại đàn ông rồi, mà nào ngờ lúc đó sét vẫn còn đánh cái đùng ngang mặt. Chúng tôi hẹn nhau vài lần đi ăn tối nữa thì chính thức yêu nhau. Chồng tôi khi ấy đã gần bốn mươi, đi du học về, ăn nói nhẹ nhàng và có học thức. Thực sự tôi nghĩ đến tất cả những điều đó, nên giữ anh bằng mọi cách. Tôi đã sống khác hoàn toàn, trở thành một cô gái mà chính tôi cũng ngạc nhiên.
Chỉ vì tôi không muốn bố mẹ anh đánh giá tôi là xướng ca vô loài. Người Hà Nội lại còn hay định kiến với những cô gái miền Trung chúng tôi, vì thường ghê gớm và hay làm chuyện khác thường. Tôi quyết định chinh phục cả gia đình anh. Ba tháng sau, khi mọi người đã đổ rạp vì sức hút của một cô con dâu vừa nổi tiếng vừa lễ phép. Chúng tôi lên xe hoa. Tôi cứ nghĩ bữa đó cả Hà Nội phải ngỡ ngàng...
Cưới nhau được hai năm, tôi sinh con gái đầu lòng, thì anh được điều động vào phát triển kinh doanh ở TP.HCM. Tôi tính toán rất nhiều, quyết định theo chồng vào Nam, dù biết bỏ việc ở nhà hát là nỗi buồn. Nhưng nếu không theo chồng, mất chồng thì sao. Người ta đồn đại TP.HCM nhiều gái đẹp và lại giỏi quyến rũ đàn ông. Tôi gửi con cho mẹ chồng nửa năm, vào TP.HCM mua nhà, sắp đặt mọi việc, rồi quyết định đón con vào đó, làm nghệ sỹ tự do. Thực ra về cơm áo tôi khỏi lo, nhưng tôi vẫn muốn đi hát, kiếm tiền, vì tôi muốn cuộc sống của mình phải vận động như một ngôi sao.
Chính trong cuộc chạy đua đó, tôi đã một lần nữa đánh mất mình. Tôi cứ tự hỏi sao khi ấy tôi mụ mị quá vậy, Tôi tìm thấy rất nhiều đàn ông hay ho xung quanh, và tôi lần lượt ngoại tình với họ. Có lẽ trăng hoa đã ăn vào máu của tôi chăng? Khi tôi xuất hiện trong một vài chương trình truyền hình, thì tôi đã rất nổi tiếng và đàn ông săn đón tôi nhiều hơn. Tôi và chồng không cãi vã nhiều. Chúng tôi ly hôn cực kỳ lặng lẽ, đến mức gần một năm sau gia đình hai bên mới biết chuyện. Tôi dọn ra ở riêng, mở một tiệm spa để kinh doanh thêm, và sống vui chơi với cuộc đời mình. Cuối tuần tôi đón con gái đi chơi, đi shopping và mua cho nó tất cả mọi thứ nhằm bù đắp thời gian không được ở gần mẹ...
Nhưng sau khi tôi ly hôn, chuyện tình cảm cũng như công việc không may mắn như trước. Không biết có phải vì trời phạt tôi không biết giữ gìn hạnh phúc hay không, mà tôi toàn gặp những gã đào mỏ, cóp nhặt tất cả tài sản tôi kiếm được. Tôi đủ khôn ngoan để hiểu mình bị lợi dụng như thế nào, nhưng không hiểu sao trong những cơn yêu tôi thường không tiếc gì, cho hết cả. Có một lần chị bạn hát chung với tôi ở sân khấu, vốn là dân cải lương, đã rủ tôi đi nhậu. Bữa đó chị cũng mới bỏ chồng, tôi đi an ủi động viên. Hai chị em uống bia xong chở nhau về nhà chị. Thực sự đó là một xới bạc, các nhóm đánh bài say sưa. Tôi và chị cũng nhập bọn.
Và tôi nhận ra một con người xấu xa khác đã tiềm ẩn rất lâu trong con người mình, nay mới có dịp bùng phát. Tôi đã thành con ma cờ bạc ngay sau đó. Và tôi yêu một anh chàng đẹp trai cũng từ xới bạc này. Chúng tôi sống chung, ngoài thời gian đi hát thì đi đánh bài. Đánh bài cũng hay, nó cho người ta nhiều cảm xúc. Lúc được lời nhiều, đi ăn chơi sung túc. Khi thua trắng tay, vay nợ trả dần. Cứ vậy, cuộc đời tôi xuống dốc lúc nào không biết.
Cho đến khi tôi bừng tỉnh, thì tôi và người yêu trẻ đã nợ bạc tới hơn 4 tỷ đồng. Tôi chỉ thực sự nhận ra mình khánh kiệt khi chiếc điện thoại tự dưng bị cắt cả chiều gọi đi. Tôi không thể vay mượn ở đâu được nữa. Tôi sang tiệm spa cho chủ nợ, cũng chỉ được vài trăm triệu. Nợ mòng mòng trong đầu. Gã tình trẻ của tôi biến mất trong một đêm chủ nợ đến xiết. Tôi nhận ra đời mình đã vào ngõ cụt thật rồi.
Tôi không dám đến đón con vào cuối tuần, phần vì day dứt với con, phần vì sợ chủ nợ đến tìm. Tôi nằm bẹp trong nhà suốt cả tuần lễ, ăn mì gói cầm hơi. Cho đến khi chồng tôi dẫn con đến tìm. Anh nói, có chuyện gì cũng từ từ rồi giải quyết. Tôi ôm con mà khóc như mưa như gió...
Chồng tôi nói, anh cũng đã đầu tư tiền mua cổ phần của công ty gần hết, nên chỉ còn căn nhà đang ở, anh sẽ bán đi cho tôi trả nợ, rồi sau đó làm ăn có tiền lại sẽ mua nhà mới. Nếu được thì tôi nên quay lại với anh và con.
Chắc hẳn các bạn nghĩ tôi là người cực kỳ may mắn vì có một người đàn ông bao dung như vậy yêu thương. Nhưng tôi thì nhận ra thật rõ rằng, tôi không đủ dũng cảm để đối diện với lòng tốt ấy. Tôi sẽ dằn vặt mà chết dần chết mòn trong sự tử tế đó, vì tôi biết lòng dạ của mình. Tôi đã không còn yêu anh nữa, nên nếu tôi có làm như thế, cũng chỉ vì tôi cùng quẫn mà thôi. Rồi một ngày khi nợ nần qua, tôi sẽ lại bỏ anh mà đi. Rồi anh sẽ sống ra sao, và tôi sẽ sống thế nào? Tôi rối bời cảm xúc...
Hoàng Việt, diễn viên, TPHCM:
Chào chị! Tôi có thể hiểu phần nào những tâm sự của chị. Thực tế mà nói, rất khó để giải quyết thay người khác những vấn đề cá nhân, nhưng tôi nghĩ chị nên suy nghĩ thật kỹ. Nếu chị không còn yêu anh ấy nữa, hãy nói cho anh ấy biết. Và nếu chị quyết tâm làm lại từ đầu, hãy xin anh ấy một lần lòng tốt, cho chị vay số tiền đó để trả nợ. Rồi chị còn đi hát, đi làm nghề được, với danh tiếng của chị việc kiếm tiền trả nợ cho chồng cũ không phải quá khó. Hai người còn sợi dây là đứa con gái, hãy nghĩ đến tương lai của con bé, để sống có trách nhiệm hơn. Chúc chị bình tâm...
Một nữ diên viên (giấu tên):
Chị không nên lợi dụng lòng tốt và tình yêu của chồng cũ, bởi vì anh ấy đã vất vả vì chị quá nhiều. Hãy đối diện với món nợ của mình bằng cách đi làm để kiếm tiền trả dần. Chị nghĩ đi, bán căn nhà đó con chị sẽ sống ở đâu? Đâu thể vì mẹ mà con phải vất vưởng? Nếu chị thương con, hãy chấp nhận sự thật về bản thân và cố gắng vượt khó. Tôi tin chị có đủ can đảm để vượt qua...
|
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu