Tôi có nên tiếp tục yêu người dối trá?

Google News

Quyên cư xử với những người ruột thịt của mình như thế thì mong gì em tử tế với tôi, với cha mẹ tôi?

Tôi tình cờ phát hiện tờ biên nhận gởi tiền Quyên để trên bàn. Người nhận là Lê Thị Mai, ở tận huyện Cái Nước, Cà Mau. Tôi thắc mắc không biết người ấy là ai vì số tiền khá lớn. Tuy nhiên, tôi không dám hỏi vì có lần Quyên nói rất ghét ai tò mò hỏi chuyện riêng tư của mình.
Chuyện sẽ không có gì nếu những ngày sau đó, Quyên không buồn bã, cau có, tâm trí lo ra, tôi hỏi chuyện gì cũng trả lời giật cục rất khó nghe. “Em sao vậy? Mấy hôm nay anh thấy em rất lạ”- tôi bảo Quyên. Em lắc đầu: “Không có gì”.
Tôi quen Quyên trong một lần cùng anh em đi nhậu. Cô nhân viên phục vụ chu đáo, vui vẻ nhưng không ngả ngớn cười đùa như thường thấy ở quán xá khiến tôi để ý. Từ đó tôi hay ghé quán vì ở đó thức ăn khá ngon. Lâu dần thành khách quen, tôi biết em tên Quyên, mỗi tuần làm ở quán 3 tối. Quyên đang học năm cuối Đại học Kinh tế TP.
Phải 1 năm sau kể từ lần đầu trông thấy Quyên, tôi mới rủ được em đi chơi. Khi ấy Quyên đã ra trường, xin được việc làm ở Khu Công nghiệp Tân Bình. Tối đó em kể cho tôi nghe khá nhiều về gia đình mình. Cha mẹ em mất trong một lần bị chìm ghe trên sông Cái Tàu. Lần đó, người anh duy nhất của em cũng chết mất xác.
Ảnh minh họa. 
Quyên kể trong nước mắt: “Năm đó em 12 tuổi. Bác Tư Chùi, một người bà con bên nội đưa em về nuôi...”. Câu chuyện đời của em thật buồn khiến tôi vô cùng thương cảm. 12 tuổi, Quyên thành đứa trẻ mồ côi, phải làm lụng cực nhọc để đổi lấy miếng ăn vì người bà con cũng nghèo. Em được đi học một buổi còn một buổi đi phụ việc ở một tiệm tạp hóa ngoài thị trấn Cái Nước. Rồi bác Tư Chùi cũng bệnh mất, em thành tứ cố vô thân. Biết phận mình nên em ráng học và thi đậu vào đại học. Cũng như khi còn ở quê, lên Sài Gòn em lại vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền trang trãi học phí...
Câu chuyện của em càng khiến cho tôi cảm động chen phần nể phục. Tôi, một đứa con cưng trong gia đình, quen sung sướng từ nhỏ, một bước ra ngoài có người đưa đón, muốn gì có nấy, đòi gì được nấy nên tôi không hình dung được một đứa trẻ 12 tuổi phải một mình chống chọi với cuộc sống như thế nào? Tôi nghĩ, nếu sau này em làm vợ tôi, chắc chắn tôi sẽ bù đắp cho em...
Tôi đã suy nghĩ như thế suốt 4 năm qua. Thế nhưng đôi lần tôi đề cập đến chuyện cưới xin thì Quyên đều gạt đi: “Để em ổn định công việc đã. Với lại, em rất ngại... Bên em không còn ai, không lẽ đám cưới mà không có họ nhà gái?”. Tôi bảo ba mẹ tôi không chấp nê chuyện đó, nếu cần tôi đưa em về quê tìm lại bà con dòng họ; thế nào cũng phải có một vài người. Thế nhưng em kiên quyết lắc đầu: “Không được đâu”.
Em cứ chần chừ như vậy trong khi ba mẹ tôi hối thúc từng ngày. Mẹ tôi còn dọa, nếu tôi không cưới thì bà sẽ cưới vợ cho tôi. Cứ lần khân như vậy cho tới khi tôi tình cờ phát hiện em còn có một người quen nào đó tên Lê Thị Mai ở vùng đất xa xôi tận cùng của Tổ quốc... Người ấy với em thế nào mà em gởi cho họ nhiều tiền như vậy? Em còn điều gì giấu tôi nữa? Tôi bắt đầu nghi ngờ cái lai lịch không rõ ràng của em. Mà một khi đã nghi ngờ, nếu không giải tỏa được thì nó cứ như có chiếc gai đâm vào chân mình. Tôi nhất quyết phải tìm cho ra sự thật...
Và tôi đã gặp họ. Hai mẹ con sống trong căn nhà rách nát, phía trước là một cái chòi lá cũng rách nát như vậy bày lèo tèo mấy thứ bánh kẹo, thuốc lá, nước ngọt rẻ tiền... Họ là mẹ và em ruột của Quyên. Người mẹ hom hem, bệnh tật; đứa em 22 tuổi mà người gầy choắt như mới 15...
“Từ hồi nó ra thị trấn học cấp II thì đã không cho mẹ đi thăm. Nó sợ bạn bè chê cười nhà nó nghèo. Có mấy công đất, hồi trước làm ruộng lấy lúa ăn cả năm, còn dư để bán cho con Quyên đi học; sau này dì yếu không làm nổi, con Quyên lại đi học trên Sài Gòn nên phải bán bớt mấy công, số còn lại cho người ta thuê. Mỗi mùa họ đong cho chục giạ lúa, chỉ đủ ăn nên con Thắm phải nghỉ học, đi ở mướn cho người ta... Mấy bữa nay dì bệnh, nó xin nghỉ ở nhà coi chừng. Nó nói con Quyên gởi tiền về nhưng dì không xài, dành dụm để cất lại cái nhà, sau này dì trăm tuổi thì con Thắm cũng đỡ vất vả. Hồi học ngoài thị trấn, nó còn về thăm chớ từ khi lên Sài Gòn tới giờ, nó biệt tăm, biệt tích...”.
Câu chuyện của người mẹ bị ngắt quãng vì những cơn ho xé ngực. Tôi nhìn bà mà không khỏi ái ngại. Tôi bảo Thắm: “Em cầm số tiền này đưa mẹ lên bệnh viện tỉnh khám, mua thuốc uống. Đừng ngại, anh là bạn thân của chị hai em. Để lúc nào thuận tiện, anh nói chị về thăm mẹ và em”.
Khi nói những điều này, tự dưng mắt tôi lại cay cay. Tôi thấy tội nghiệp bà mẹ này. Người ta nói “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê gia chủ nghèo”, thế mà người tôi yêu thương, gởi gắm biết bao hi vọng lại không dám nhìn nhận người đã sinh ra, nuôi nấng, dành cả cuộc đời để chăm chút cho mình. Dù Quyên có nỗi khổ riêng gì đi nữa, tôi cũng nhất quyết không tha thứ cho em chuyện này.
Tôi trở về Sài Gòn với tâm trạng trĩu nặng như thế. Tôi không muốn gặp Quyên vì muốn mình có thời gian để nhìn nhận lại tất cả. “Anh sao vậy? Tự dưng lại lạnh nhạt với em như vậy? Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời, em bệnh mà kêu anh cũng không tới là sao?”- Quyên đón tôi ngay cổng công ty để cật vấn. Tôi bảo em: “Anh đang gặp một số chuyện không vui. Em về đi, đừng quấy rầy anh nữa. Khi nào anh thấy thoải mái trong lòng thì sẽ đến tìm em”.
Tôi nói vậy rồi lên xe bỏ đi.
Thật sự tôi thấy như chính mình bị tổn thương. Quyên cư xử với những người ruột thịt của mình như thế thì mong gì em tử tế với tôi, với cha mẹ tôi? Thế nhưng để nói lời chia tay với em thì tôi cũng không biết phải nói thế nào, lấy lý do gì?
Điều day dứt và cũng là câu hỏi lớn nhất mà suốt mấy tuần qua tôi không tìm được câu trả lời là có nên tiếp tục tình yêu với người con gái này nữa hay không?
Theo Người Lao Động