Anh trai bị tai nạn, tôi bất ngờ với hành động của mẹ chồng

Google News

Cuộc sống đang êm đềm thì bỗng nhiên anh tôi bị tai nạn trên công trường. Vì chi phí điều trị cao nên tôi phải bỏ tiền túi ra lo chạy chữa.

Tôi xuất thân từ một gia đình không trọn vẹn, bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi và anh trai sống cùng mẹ. Bao nhiêu năm mẹ là người gánh vác và nuôi anh em chúng tôi khôn lớn. Mẹ bươn chải rất nhiều nghề để cho chúng tôi ăn học đầy đủ. Tôi biết mẹ luôn nỗ lực kiếm tiền nhưng nhiều khi vẫn không đủ để đóng học cho anh em chúng tôi đúng hạn.

Từ nhỏ, anh trai đã luôn bảo vệ và chăm nom tôi. Anh luôn nhường nhịn và dành cho tôi đồ ăn ngon. Tuy không sống cùng bố nhưng tôi cảm thấy anh trai là người cho tôi chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời này.

Khi anh học hết cấp ba thì không đi đỗ đại học, anh ở nhà đi làm phụ giúp mẹ để tôi có tiền học hết đại học. Mọi chi phí ăn ở và tiền tiêu vặt của tôi đều do anh trai lo toan. Tôi thực sự biết ơn mẹ và anh trai. Tôi thầm nghĩ, sau này khi kiếm ra tiền sẽ đền đáp cho mẹ và anh.

Học xong ra trường tôi cưới chồng gần nhà. Nhà chồng không nghèo cũng chẳng giàu có, nhưng biết rõ hoàn cảnh nhà tôi. Mẹ chồng tôi là một người nghiêm khắc, bà không bao giờ nói chuyện thân thiện với tôi, luôn có một khoảng cách nhất định. Tuy nhiên, tôi không bao giờ làm phật ý của bà, luôn tuân theo phép tắc trong gia đình. Vì vậy, tôi và mẹ chồng không có mâu thuẫn gì lớn.

Chồng tôi thì khá dễ chịu, anh không bao giờ hỏi về cách chi tiêu trong nhà mà để tôi tự quyết định. Tiền lương hàng tháng tôi đều giấu chồng biếu mẹ một khoản tiêu vặt. Còn đối với anh trai, tôi tính đến khi anh cưới vợ sẽ tặng anh một khoản hậu hĩnh.

Anh trai bi tai nan, toi bat ngo voi hanh dong cua me chong

 

Một thời gian sau anh ra viện thì vẫn cần có người chăm sóc. Thấy mẹ già sức yếu, anh trai thì như vậy nên tôi xin nghỉ làm một thời gian để chạy qua chạy lại chăm anh trai. Ban đầu mẹ chồng phản đối nhưng sau thấy tôi đã quyết nên bà không ý kiến gì thêm nữa.

Kể từ khi anh trai bị tai nạn, anh luôn sống thu mình lại. Anh không còn khả năng lao động như bình thường nên càng không muốn tỏ lòng hay tiếp xúc với ai. Tôi thương anh lắm, chỉ biết tâm sự động viên anh sống qua ngày. Sau này nếu có người nào yêu thương anh thì sẽ cưới xin.

Hai năm trôi qua, ngày nào tôi cũng chăm chỉ chạy về nhà mẹ, lo cơm nước dọn dẹp trong gia đình. Nhưng tôi vẫn làm tròn nhiệm vụ dâu con, nhà chồng có việc gì tôi cũng cố gắng thu xếp chỉn chu. Mẹ chồng không chê trách được lời nào. 

Rồi một ngày, mẹ chồng bỗng gọi tôi lại rồi đưa cho 200 triệu. Bà nói: "Con mang số tiền này về cho anh trai mở cửa hàng nhỏ tại nhà mà buôn bán. Có việc làm đỡ buồn mà thấy mình có ích hơn trong cuộc sống. Số tiền này mẹ cho đấy. Mẹ thấy con hiếu thuận với gia đình, mẹ cũng rất vui và hãnh diện. Anh em là phải đùm bọc lẫn nhau".

Nghe mẹ chồng nói những lời đó, tôi thực sự bất ngờ. Tôi không nghĩ bà lại đối xử tốt với tôi và gia đình tôi như vậy. Tôi cầm tiền mà rơm rớm nước mắt, thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi một gia đình chồng tử tế.

(thuhoai...@gmail.com)

Theo Vietnamnet