|
Ảnh minh hoạ. |
Tôi rất quý mẹ chồng. Bà hiền lành, nhân hậu, luôn làm và nghĩ cho con cái. Tôi vừa về làm dâu được vài tháng, mẹ chồng đã bàn bạc cho em trai chồng ra ở riêng. Bà sợ mâu thuẫn chị em dâu sẽ xảy ra dù em chồng của tôi chưa cưới vợ. Bà cũng chẳng đòi hỏi hay yêu cầu tôi làm gì. Chủ nhật, tôi về ngoại chơi đến tận tối mịt mới về, bà cũng chưa từng trách mắng.
Làm dâu 5 năm nay, tôi sống thoải mái, sung sướng chẳng khác gì ở nhà mình. Thế nên tôi thương mẹ chồng lắm. Tôi hay mua quà tặng bà vào mấy dịp lễ quan trọng. Khi thì cái áo mới, khi thì thỏi son (dù biết bà sẽ chẳng dùng tới), khi thì cái khăn len,... Mà quà tôi mua tặng, dù nhỏ, ít tiền, mẹ chồng cũng quý và đem đi khoe khắp nơi.
Hai tháng trước, bố chồng tôi qua đời sau mấy năm dài chống chọi với bệnh ung thư. Bố mất, mẹ chồng tôi suy sụp tinh thần, sức khỏe lao dốc nhanh chóng. Bà yếu đi thấy rõ.
Tuần trước, bà qua đời đột ngột. Ngày hôm đó, mọi người ai cũng bất ngờ. Nhưng chúng tôi phải nén đau thương, lo liệu tang lễ chu đáo cho bà.
Sáng nay nghỉ làm, tôi thu dọn đồ đạc còn lại của mẹ chồng. Khi dọn dẹp tủ đồ, thấy túi vải cũ, tôi mở ra xem thì òa khóc khi thấy vật bên trong. Là tấm ảnh cưới của tôi, chụp chung với bố mẹ và sợi dây chuyền ngọc trai tôi tặng mẹ từ lâu lắm rồi. Bà cất giữ cẩn thận, chỉ khi nào có dịp quan trọng mới lấy ra đeo.
Nhìn vật nhớ người, lại thấy cách mẹ chồng trân quý những vật mình tặng, hiểu được tấm lòng của bà đối với mình, tôi đau xé lòng. Không biết đến bao giờ nỗi đau này mới nguôi ngoai?
Theo PV/phunuvietnam