Tôi yêu chồng tôi đơn phương 3 năm. Thời gian đó tôi biết anh có yêu vài cô gái khác, cùng từng lên giường với họ nhưng tôi mặc kệ. Tôi chỉ muốn có ngày được trở thành vợ anh, bước bên anh đường đường chính chính mà thôi. Vì thế sau mỗi cuộc tình thất bại, chồng tôi đều tìm đến tôi tâm sự bởi tôi là bạn thân anh.
Khi anh ngỏ lời yêu, tôi vui sướng, hạnh phúc đến rơi nước mắt. Sau mấy năm đợi chờ, cuối cùng tôi cũng có được tình yêu của anh. Bên nhau thêm một năm, chúng tôi tổ chức đám cưới. Ngày đó, tôi hạnh phúc rạng ngời trong tà váy trắng tinh khôi bước vào lễ đường. Tôi đâu hay sau đó sẽ là chuỗi ngày đau khổ của mình.
Chồng tôi rất thương và nghe lời bố mẹ. Mà bố mẹ chồng tôi chẳng hiền lành gì. Đặc biệt là mẹ chồng. Có thể vì chồng tôi là con trai một nên mẹ chồng tôi cưng chiều từ nhỏ, bây giờ anh có vợ, bà xem tôi chẳng khác nào kẻ thù vì đã cướp con trai bà.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên làm dâu, tôi dọn cơm ra, anh khen tôi nấu ăn đẹp mắt. Mẹ chồng ngay tức thì nói thẳng: "Nấu ăn đẹp không quan trọng bằng nhân cách đẹp". Tôi ngạc nhiên nhưng cũng đủ hiểu thâm thúy trong câu nói đó.
|
Khi anh ngỏ lời yêu, tôi vui sướng, hạnh phúc đến rơi nước mắt. (Ảnh minh họa) |
Vợ chồng tôi không kiêng cữ chuyện ấy vì muốn có con ngay. Thế nhưng mấy tháng trôi qua, tôi vẫn chẳng có tin vui. Mỗi bữa cơm, mẹ chồng đều nhắc đến chuyện con cái rồi ngầm mỉa mai tôi là con gà không biết đẻ trứng. Tôi buồn quá, tự đi khám một mình thì sức khỏe sinh sản vẫn bình thường.
Tôi khuyên chồng đi khám. Phải thuyết phục anh rất lâu rằng tôi có quen một người bạn làm bác sĩ chuyên khoa có thể khám và giữ bí mật cho anh. Nghe thế, chồng tôi mới chịu đi. Kết quả, anh không có tinh trùng nên khả năng có con là không thể. Nhận tin, vợ chồng tôi bàng hoàng. Vì thương chồng, sợ chồng bị tổn thương lòng tự trọng nên tôi bảo chồng cứ để tôi nhận lỗi vô sinh cũng được. Anh đồng ý và bắt tôi thề sẽ không nói anh bị vô sinh cho bất cứ ai biết.
Mẹ chồng nghe nói tôi bị vô sinh thì càng ghét ra mặt. Bà bắt ép chồng tôi phải ly dị tôi ngay để còn kiếm con nối dõi. Chồng tôi mới đầu còn cãi lại mẹ. Sau đó, anh dần im lặng mỗi khi mẹ chồng nói, không còn bênh vực tôi nữa.
Hôm qua, tôi bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Đi làm về, tôi thấy quần áo mình bị vứt ngoài sân, mẹ chồng thì đứng đợi sẵn. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bà ấy đã nói thẳng: "Nhà này không chứa thứ con dâu không biết đẻ. Con trai tôi kiếm được vợ mới rồi, xinh, ngoan, tốt và sẽ biết đẻ chứ không vô dụng như cô". Tôi sững người.
Nhìn vào trong, chồng tôi đang ngồi cùng một cô gái khác. Anh đưa mắt nhìn ra tôi nhưng chẳng nói gì, cũng không bước ra xem tôi thế nào. Ấm ức bấy lâu, nay như tràn ly. Tôi cười khẩy đi thẳng vào nhà lấy ra một tờ giấy rồi vứt trên bàn, nơi bố mẹ chồng và chồng tôi kèm cô gái kia đang ngồi.
- Đây nhé, đọc cho kĩ vào, nhìn cho rõ vào. Người bị vô sinh không phải tôi mà là con trai các người nhé.
Chồng tôi vùng dậy, giận dữ hỏi vì sao tôi lại nói ra. Tôi cười khẩy đáp trả "Vì anh hèn" rồi bỏ đi. Sau lưng tôi, tôi vẫn nghe tiếng mắng chửi, than trời trách đất của mẹ chồng. Cô gái kia cũng vội vã chạy ra dắt xe chuồn mất.
Tôi về ngoại, giờ chuẩn bị đơn ly hôn nhưng sao vẫn đau lòng quá. Tôi đã chịu thiệt thòi quá nhiều, hy sinh quá nhiều nhưng cuối cùng lại bị đuổi khỏi nhà chồng. Tôi uất hận quá. Ly hôn thôi thì dễ chịu và nhẹ nhàng cho chồng tôi quá. Có nên công bố cho cả thiên hạ biết lý do ly hôn là vì anh ta vô sinh không nhỉ?
Theo Helino