Dung như người mất hồn khi bước ra từ bệnh viện. Vậy là lần thứ 2, đứa con chưa thành hình của cô lại bị cô nhẫn tâm tước đoạt đi quyền được sống. Trọng chưa muốn có con, nếu cô giữ đứa bé lại, anh sẽ chia tay với cô. Anh bảo, nếu đứa bé ra đời năm nay sẽ liên lụy đến đường công danh và cuộc sống của anh. Tuy Dung không tin mấy chuyện kiểu vậy, nhưng Trọng kiên quyết đến cùng, nếu Dung không muốn chia tay thì buộc lòng phải bỏ thai.
Dung và Trọng yêu nhau được 3 năm. Lần đầu tiên cô có thai là khi 2 người vừa mới ra trường, công việc bấp bênh chưa ra đâu vào đâu. Trọng không suy nghĩ nhiều, lập tức bảo cô đi bỏ cái thai. Bản thân cô lúc ấy một mình không thể lo cho con nếu sinh nó ra, nên đã chấp thuận. Còn lần này, Trọng mang việc chia tay ra để uy hiếp. Dung quá yêu anh, và vì đã dâng hiến cho anh tất thảy, nghĩ rằng không thể mất anh được nên lại một lần nữa nghe theo yêu cầu của bạn trai.
Từ bệnh viện về, người Dung mệt lả, mà gọi cho Trọng thì anh có việc bận không thể qua được. Mãi hôm sau anh mới mang đến cho cô hộp sữa để bồi bổ. Thấy Trọng quan tâm mình, Dung lại quên hết giận hờn, oán trách. Phải rồi, chỉ cần cô và anh còn yêu nhau, sau này 2 người sẽ lại có với nhau những đứa con khác cơ mà!
|
Ảnh minh họa. |
Trong lúc Trọng đi ra ngoài, chiếc điện thoại anh để quên trên bàn bỗng báo hiệu có tin nhắn đến. Dung không nghĩ ngợi nhiều, liền mở ra xem. Nhưng những tin nhắn giữa Trọng và một cô gái khác đập vào mắt khiến Dung chết lặng. Trọng và cô ta nói chuyện rất tình cảm, anh còn quan tâm cô ta từng li từng tí, hơn cả là đối với bạn gái chính thức là cô. Tối hôm qua anh không sang thăm cô được, cũng chính là vì đưa cô ta đi chơi!
Trọng về tới phòng thì thấy Dung đang ôm mặt khóc rưng rức. Nhìn chiếc điện thoại của mình chỏng chơ trên giường, anh ta rõ ràng một chuyện rằng Dung đã biết hết. Dung nhìn người yêu với ánh mắt ai oán: “Trong lúc em đứt ruột đi bỏ giọt máu của chúng mình, sao anh có thể vui vẻ đi chơi cùng cô gái khác? Anh độc ác quá! Em đã vì anh nhiều đến thế nào, đã là lần thứ 2 em phá thai rồi, anh biết không? Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”.
Trọng im lặng trước những lời chất vấn của bạn gái. Một lúc lâu sau, anh ta tới gần ôm Dung vào lòng, đầy áy náy: “Anh xin lỗi đã khiến em buồn, trong khi em chịu nhiều thiệt thòi vì anh đến thế. Anh với cô ấy chưa có gì cả, chỉ là anh em đồng nghiệp bình thường thôi. Anh thừa nhận cũng có chút cảm tình với cô ấy, nhưng anh sẽ không để chuyện đi quá xa đâu, anh sẽ lập tức giữ khoảng cách với cô ấy”.
Dung òa khóc ôm chặt Trọng. Thực sự vừa nãy cô rất sợ, sợ Trọng sẽ nói đã hết yêu cô và có tình cảm với cô nàng đó. Nhưng cảm ơn trời, anh đã nhận sai với cô, và vì chuyện của 2 người họ cũng chưa đi quá giới hạn, nên cô sẽ tha thứ cho anh lần này. Không những thế, cô còn phải nhanh chóng giục anh kết hôn, có như vậy cô mới thoát khỏi những ngày tháng thấp thỏm lo sợ mất Trọng được!
Mấy hôm sau, thấy người khó chịu, Dung bảo Trọng đưa cô đi khám ở bệnh viện Sản phụ. Lúc nhận kết quả từ bác sĩ, cô nghẹn ngào chỉ chực khóc. Cô bị viêm nhiễm nặng, hậu quả của lần phá thai trước. Nhưng điều khiến cô bàng hoàng là bác sĩ cũng kết luận, tử cung của cô bị bào mòn dẫn đến khó có con. Dung quá đau khổ tới nỗi chỉ biết nhào vào lòng bạn trai khóc nức nở. Trọng im lặng không thốt ra lời nào.
Một tuần sau, Trọng hẹn Dung ra quán café nói chuyện. Cả tuần qua, Trọng lạnh nhạt với Dung hơn bình thường, khiến cô có dự cảm không hay về cuộc nói chuyện này.
“Em này… Anh đã nói chuyện với mẹ về đám cưới của chúng mình. Nhưng… mẹ anh không đồng ý… Bà nói em khó có con như thế, sau này cưới về biết phải làm sao, bà còn muốn có nhiều cháu để bế…”, Trọng ngập ngừng.
Trong lòng khổ sở, ngoài mặt Dung vẫn cố gắng thuyết phục Trọng: “Anh sửa lại lời nói với mẹ đi, chỉ là khó có thôi mà, đâu phải không thể có được nữa. Nếu mẹ không cho mình lấy nhau thì em chết mất, em không sống được nữa!”. Cô đã trao cho Trọng và hi sinh vì cuộc tình này quá nhiều thứ quý giá rồi.
“Không được đâu em ạ, bác sĩ cũng nói rồi đấy. Tử cung em yếu như thế này thì chắc chắn mình phải nhờ người mang thai hộ, sẽ phiền phức và tốn kém vô cùng, em hiểu không? Mong em thông cảm cho mẹ anh, đừng trách bà…”, Trọng gạt phắt ý tưởng của Dung đi.
Dung tan nát ruột gan, nhưng vẫn còn cố vớt vát: “Mẹ anh phản đối, vậy còn anh thì sao, anh cũng nỡ lòng bỏ rơi em ư? Em bị như thế này là vì ai chứ? Không phải là do 2 lần phá thai vì anh à?”.
Trọng câm nín không đáp được gì. Mãi sau anh ta mới lên tiếng: “Anh xin lỗi em vì tất cả. Nhưng bây giờ em bắt anh phải bỏ gia đình để theo em ư? Em muốn anh thành đứa con bất hiếu trời đánh chết hay sao? Bố mẹ chỉ có một thôi, anh đành là người mang tội với em vậy”.
Thực ra thì chính bản thân Trọng cũng không còn cần và muốn cô nữa, từ khi anh ta bảo cô phá thai lần 2, Dung có thể hiểu điều đó. Cắn chặt môi đến bật máu, Dung chỉ còn biết căm hận chính bản thân mình đã tin tưởng Trọng và nhẫn tâm tự tay bỏ đi giọt máu của mình. Giá như ngay từ đầu cô chọn làm mẹ đơn thân mà không cần có anh ta bên cạnh, chọn con chứ không phải anh ta, thì cuộc sống của cô bên con giờ đây sẽ bình yên biết bao nhiêu. Giá như…
Theo Giang Phạm /Thời Đại