Chết sốc khi nghe tin chồng bị quai bị, không thể có con

Google News

Khi vào công ty, tôi may mắn được trưởng phòng Minh trực tiếp hướng dẫn công việc.

Thảo nào con gái xếp hàng cả cây số nhưng lạ một điều là đến giờ, Minh vẫn độc thân.
 
Có lẽ là “út ít” nên tôi được sếp cưng nhất. Minh không dấu diếm sự quan tâm đặc biệt của anh. Tôi nắm bắt công việc nhanh chóng nên chỉ sang tuần thứ hai, tôi đã trở thành “ trợ lý trưởng phòng” với cả lô công việc anh giao. Tôi luôn nhanh chóng hòan thành công việc để được Minh khen: “Em giỏi lắm! Chà! Một cô bé thông minh!”. “Cám ơn út nhé!”... Có thể đó là cách sếp khích lệ nhân viên.
Nhưng tôi luôn tìm thấy trong mỗi ánh nhìn, mỗi lời khen của Minh một điều gì đó mới mẻ và hấp dẫn. Mỗi khi gần Minh, tôi nhận ra mình bị xốn xang. Hơi thở gấp gáp hơn và tim đập nhanh hơn. Tựa hồ như từ anh phát ra một luồng điện mạnh đến nỗi từng tế bào trong cơ thể tôi bị chạm, gai gai. Đó là một cảm giác hấp dẫn khiến tôi luôn muốn đến gần Minh, muốn được chạm vào người anh. Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để giữ trái tim mình không nhảy ra khỏi lồng ngực những khi bắt gặp ánh mắt nồng ấm và nụ cười dịu dàng của anh.
Có thể dấu diếm mọi thứ. Nhưng tình yêu thì không dấu được. Cả phòng đều biết tôi yêu Minh và biết sếp đặc biệt chú ý đến tôi. Hình như ai cũng mong chúng tôi thành đôi. Một cặp đôi trời sinh. Mọi người nói vậy. Và tôi cũng tin vậy. Tôi phấp phỏng chờ đợi ở Minh một lời khẳng định.
Chiều thứ 5, Minh nói tôi bố trí để đi công tác với anh. Nơi đến là một thành phố biển. Tôi rất vui vì luôn ao ước được một lần đến biển, để nhìn những con sóng tấp vô bờ, để nghe tiếng sóng biển rì rào đêm đêm. Không những thế, tôi sẽ được kề cận bên Minh. Chắc chắn Minh sẽ nói với tôi những điều cần nói…
Suốt ngày thứ 6, tôi và Minh bù đầu với công việc. Minh chứng tỏ không chỉ sự vững vàng về chuyên môn mà còn cả khả năng thuyết phục đối tác. Chúng tôi đã thắng trong cuộc đấu thầu một công trình lớn.
Trong bữa tiệc chiêu đãi tối hôm đó, Minh uống khá nhiều. Công việc đã giải quyết xong. Mai là thứ Bảy. Minh sẽ có một ngày để ngủ, nghỉ ngơi. Không có gì là quá đáng nếu anh say. Tôi nghĩ vậy khi cùng anh về một khách sạn nằm sát biển.
Minh ngoan ngoãn để tôi dìu lại giường, giúp anh cởi giày, đắp chăn… Khuôn mặt anh trong giấc ngủ thật đáng yêu. Tôi cúi xuống, thì thầm bên tai anh: “Ngủ ngon, Minh yêu quí! Em rất yêu anh!”. Tôi quay người, định bước ra cửa.
“Khoan đi đã! Em lại đây! Đừng bỏ anh một mình! Anh cũng rất yêu em! Chúng mình cưới nhau nhé!”. Cả người tôi lâng lâng như đi trên mây nên khi Minh tắt đèn, kéo tôi ngã xuống giường, tôi ngoan ngoãn làm theo… Sau đêm đầu tiên đáng nhớ đó là một đám cưới rình rang do gia đình Minh đứng ra tổ chức.
Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Chỉ có điều, dù không “kế hoạch”, nhưng đã sang năm thứ 3, trong nhà vẫn không xuất hiện tiếng trẻ thơ. Nhiều lần tôi nói Minh đi khám, nhưng chồng tôi luôn thoái thác và an ủi: “Em đừng lo! Chúng mình đều khỏe mạnh. Từ từ rồi sẽ có con!”. Một hôm, tôi dọa Minh, nếu không đến bệnh viện, tôi sẽ li dị, Minh mới chịu đi.
Kết quả, như tôi từng lo sợ: Minh không thể có con do hậu quả của bệnh quai bị khi còn nhỏ. Minh ôm đầu, ủ rũ: “Vậy mà, anh cứ hi vọng… Xin lỗi em! Anh đồng ý li dị!”. Tôi đứng sững như hóa đá. Làm mẹ là ước mơ của tất cả mọi phụ nữ trên thế giới này. Nhưng… tôi cũng rất yêu Minh. Anh đâu có lỗi vì bị bệnh? Tôi nắm tay anh, dịu dàng: “Không sao! Chúng mình sẽ xin con nuôi!”.
Hiện nay gia đình nhỏ gồm bốn thành viên không cùng dòng máu của tôi và Minh luôn đầy ắp tiếng cười. Như để tạ lỗi với tôi, Minh luôn chứng tỏ là một người chồng, người cha tuyệt vời…
Theo Thảo Duy/Nông nghiệp Việt Nam