Chị gái tôi kết hôn cách đây 5 năm. Cuộc sống của vợ chồng chị rất khổ cực. Gia đình chúng tôi nghèo nên không thể đỡ đần. Bên nhà chồng chị cũng vậy, không thể giúp chị thì thôi, họ còn đòi chị gái và anh rể tôi tiền sinh hoạt phí của bố mẹ chồng hàng tháng.
Hoàn cảnh cơ cực, anh chị tôi còn bị hiếm muộn con cái. Lấy nhau về nhưng không có con, chị tôi đi khám thì biết được chị bị đa nang buồng trứng. Vậy là khó khăn chồng chất khó khăn. Bấy lâu tiền ăn chưa đủ, khi biết muộn con, chị tôi phải dốc hết tiền bạc để chạy chữa.
Nhìn chị vất vả, tôi không giúp được nhiều nên thương vô cùng. Chị tôi phải bán nhà để chữa trị, ai mách gì là chị lại khăn gói lên đường. Còn anh rể tôi thì làm việc ngày đêm ở xưởng cơ khí để kiếm tiền lo cho gia đình, vợ con.
Những lúc mệt mỏi vì chưa có con, chị tôi lại nói anh rể hãy đi kiếm một đứa con bên ngoài. Anh rể tôi nhất quyết không đồng ý. Anh còn nói, cứ cho là cả đời không con thì anh cũng không bao giờ bỏ vợ. Cùng lắm thì vợ chồng anh xin một đứa con nuôi cho vui cửa vui nhà.
|
Ảnh minh họa. |
Cái ngày chị tôi biết mình mang thai, cả nhà tôi mừng thay cho chị. Khoảng thời gian đó tôi mới biết anh rể thương chị mình đến nhường nào. Anh không bắt chị tôi làm bất cứ việc gì. Đi làm về mệt nhọc là thế, vậy mà anh vẫn chu tất việc nhà, cơm nước cho vợ.
Cứ ngỡ hạnh phúc đã đến với anh chị. Nào ngờ tai họa ập đến, vợ chồng anh chị lại phải xa cách nhau. Vào hôm chị tôi sinh con, anh rể tôi đang đi lắp cửa cho một gia đình trên thành phố. Nghe tôi gọi điện, anh hộc tốc vào bệnh viện.
Thế nhưng anh rể tôi lại bị tai nạn khi chưa kịp vào thăm vợ. Lúc chị tôi đang trong phòng sinh cũng là lúc tôi nhận được tin sét đánh, anh rể tôi không qua khỏi. Vậy là mọi người bên nhà chồng phải thu xếp về nhà lo hậu sự cho anh rể tôi. Còn tôi và mẹ thì ở lại viện để trấn an chị mình.
Chị tôi tỉnh dậy, liên tục hỏi chồng đang ở đâu. Tôi phải tìm đủ mọi lý do để chị không nghi ngờ. Còn mẹ tôi, thương con thương cháu nên lén ra hành lang khóc một mình.
Chuyện không giữ kín được bao lâu. Một người cô bên nhà chồng của chị tôi đến thăm. Cô ấy không biết chúng tôi đang giấu chuyện anh rể nên vừa nắm tay chị vừa khóc: "Cháu ơi, sao lại khổ thế này. Thằng Tiến nó đã kịp nhìn con nó đâu. Sao lại ra đi sớm như thế?".
Chị tôi nghe xong câu đó, mặt tái nhợt hỏi lại tôi. Tôi đành phải trấn an chị và xin chị hãy bình tĩnh. Đúng lúc ấy, con của anh chị được đưa lên gặp mẹ. Nhìn thằng bé giống y hệt bố, đến tôi cũng thấy đau lòng. Còn chị tôi, vừa nhìn con chị vừa gào khóc đến ngất lịm.
Ngày chị tôi ra viện, chuyện hậu sự của anh rể cũng đã tạm xong. Con trai anh chị còn đỏ hỏn, nó chỉ có thể nhìn bố qua một tấm ảnh trên bàn thờ. Từ ngày sinh con, chị tôi gầy đến tiều tụy. Tôi nhìn thấy chị mà xót xa vô cùng. Tại sao ông trời lại bất công với chị như thế chứ?
Theo Helino