Ngày mới yêu, thỉnh thoảng tuần một lần chị vẫn thấy anh đi nhậu với bạn. Nghĩ đàn ông con trai lại son rỗi, chuyện nhậu nhẹt cũng không quá đáng gì, chị chẳng để bụng. Cưới nhau xong, chiều anh vẫn đi làm về sớm với vợ cho đến khi chị đẻ đứa đầu lòng là con gái.
Bạn bè đều trêu rằng, đường đường một trưởng họ 5 chi như anh giờ lại thành ông ngoại. Nghĩ cú vì bị bạn nói do sợ vợ nên chẳng dám đi đâu, anh bắt đầu hay nhậu từ đó. Ban đầu chỉ tuần 1,2 lần, rồi miết thành quen, hôm nào không có tí men là anh lại thấy thiếu thiếu.
Thế rồi mỗi buổi chiều, người ta chẳng còn thấy một ông chồng tan sở lại về với vợ con. Đi làm về chị lại một mình tất tả chợ búa, đón con rồi cơm nước. Ông bà hai bên đều ở quê, dù con nhỏ nhưng chỉ có mình hai vợ chồng xoay sở.
|
Ảnh minh họa. |
Thấy anh mải miết bạn bè, chị nhiều khi cũng buông lời cằn nhằn. Rượu vào lời ra, mỗi lúc say, phải nghe vợ nói anh lại gân cổ lên với chị: “Em tưởng uống rượu sướng lắm à. Thời buổi này không biết nâng chén thì chỉ có mãi lẹt đẹt thôi”. Thấy chồng mặt mũi tưng bừng, miệng lại toàn mùi rượu, chị chẳng buồn nói lại mà chỉ im lặng dìu anh vào phòng.
Hôm ấy chị dặn anh đón con rồi cơm nước, chị đi họp lớp sợ về muộn. Ban đầu chị không định đi vì sợ hai bố con ở nhà chẳng thể xoay sở, sau thấy anh dõng dạc tuyên bố: “Ba cái việc nhà, muỗi!”, chị yên tâm báo với lũ bạn.
Tan làm, anh không đi tụ tập với hội bạn mà vội phi xe máy tới trường đón con rồi vòng qua chợ mua lấy mấy món. Loay hoay một hồi chẳng biết mua gì, anh lại phi thẳng xe về nhà rồi ra đầu ngõ mua 2 suất cơm hộp. Tắm cho con, dọn dẹp nhà cửa, cho con ăn, con học rồi cho con ngủ, đã lâu rồi anh mới ngóng giờ vợ về đến thế.
Đồng hồ đã điểm 10 giờ, nhìn suất cơm anh chẳng buồn ăn vì mệt không muốn nuốt. Tiếng chuông cửa inh ỏi, anh chạy vội ra thì bất ngờ thấy vợ mình đang đứng ngoài trong bộ dạng say xỉn. 5 năm làm vợ chồng, chưa khi nào anh thấy chị trong tình cảnh như vậy.
Dìu vợ vào nhà, anh thấy hơi bực khi vợ đi về muộn lại còn uống say tới nỗi hai chân đi không vững. Anh chưa kịp cất lời thì chị đã quay sang nhìn anh cười rồi chỉ trỏ: “Hóa ra, uống rượu cũng thích anh ạ. Sao em lại có thể bỏ lỡ một niềm vui như thế này suốt 30 năm qua nhỉ”.
Vừa nói dứt miệng, chị cúi người rồi nôn thốc nôn tháo, ra cả người anh. Đi uống rượu đã nhiều nhưng anh chưa từng biết, “sản phẩm” của những bữa nhậu lại có mùi kinh khủng đến thế. Vậy mà bình thường chị vẫn xử lý cho anh không một lời kêu than.
Dìu vợ vào phòng rồi xử lý bãi chiến trường, trong anh bỗng trào lên một cảm giác thương vợ. Anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi anh không về sớm đón con cho vợ. Anh cũng không nhớ nổi vợ đã bao lần phải chứng kiến anh trong bộ dạng say khướt rồi cặm cụi dọn bãi chiến trường khi đêm muộn.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy trong cơn đau đầu vì rượu, chị không nhớ nổi hôm qua mình đã uống bao nhiêu nữa. Quay sang nhìn đồng hồ, chị bỗng thấy tờ giấy anh để lại đầu giường: “Anh mua cháo để ở ngoài, em dậy thì ăn nhé!”. Chị vội lấy điện thoại nhắn cho anh những dòng xin lỗi.
Anh vừa họp ra thì nhận được tin nhắn của vợ. Anh không ngờ chuyện chỉ có vậy mà chị lại rối rít xin lỗi anh. Còn anh, chưa khi nào tỉnh rượu xong, anh thấy có lỗi với vợ cả. Anh cầm điện thoại lên rồi nhắn lại cho chị một tin: “Từ nay anh sẽ không rượu chè với bạn bè nữa. Anh xin lỗi vì đã để em vất vả suốt thời gian qua. Chiều tan làm anh về sớm đón con, em đi chợ mua gì ngon ngon tối cả nhà cải thiện nhé!”.
Theo Khám Phá