Cũng may tôi được cậu mợ và bà thương, mợ rất quan tâm và chiều nhưng không thể nào lấp đầy được cảm giác trống vắng, thiếu thốn tình thương của mẹ trong tôi được.
Tôi luôn ao khao khát có một người mẹ đúng nghĩa. Và giờ, ước mơ đó của tôi đã thành sự thật, người mẹ đó chính là mẹ chồng tôi.
Chồng tôi quê Thái Bình, bố mẹ anh còn trẻ khỏe nhưng chỉ làm nông, dưới anh còn 3 đứa em đang tuổi ăn học nữa nên kinh tế khá khó khăn. Mẹ anh là một người giản dị, hôm về ra mắt, tôi còn tưởng đâu đó là bà thím đi buôn hải sản đến nhà anh chơi.
|
Ảnh minh họa. |
Mẹ có ngoại hình cao, to, làn da ngăm đen, giọng nói ồm ồm. Mẹ nói nhiều, cười cũng nhiều khiến cho tôi có cảm giác hơi sờ sợ. Bà quan tâm đến tôi một cách vồ vập, thái quá và thật thà. Ai đời mới gặp con dâu tương lai lần đầu mà bà hỏi thế này:
- Cô nghe thằng Phong kể bố mẹ cháu chết hết rồi hả? Thương cháu quá, nhưng thôi, đừng đau buồn quá, chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Nhà cô ở đây tuy quê mùa nhưng mà thật thà lắm cháu ạ, có gì dùng nấy, cháu không phải ngại nhé.
Tôi hơi choáng với màn chào hỏi của mẹ anh. Về thành phố, tôi thắc mắc khá nhiều về gia đình bạn trai nhưng lại không thể nào mở lời hỏi Phong được. Như đoán được ý tôi, Phong chủ động giải thích:
- Mẹ anh thẳng tính lắm, có gì bà nói luôn. Tính bà thật thà, em không phải ngại đâu.
Tôi kể với bà ngoại về mẹ chồng tương lai, bà cũng cười mãn nguyện:
- Những người như vậy là tốt bụng đấy con ạ! Bà chỉ mong con lấy được nhà nào nghèo một chút nhưng bố mẹ chồng thoải mái thì mới yên tâm. Thằng Phong thì ổn rồi, bố mẹ nó cũng chân chất, thật thà như vậy thì cưới sớm thôi con.
Tuy rằng vẫn hơi e ngại về mẹ chồng nhưng tôi vẫn quyết định cưới Phong. Về làm dâu tôi mới thực sự hiểu hết về gia đình chồng, rằng: Mẹ chồng tôi thực sự là một người tốt. Bà không giống như những bà mẹ chồng ghê gớm trong những câu chuyện mà các chị đồng nghiệp vẫn kể với tôi trước đó.
Cưới xong, mẹ chồng tôi bảo:
- Bố mẹ có miếng đất định để nuôi mấy đứa em con ăn học. Nhưng giờ vợ chồng con chưa có chỗ ở thì mẹ bán nó đi cho các con mua căn chung cư vừa tiền mà ổn định nhé. An cư thì mới lập nghiệp mà.
Chồng tôi ấp úng định nhận nhưng tôi từ chối luôn:
- Con cảm ơn mẹ, nhưng chúng con còn trẻ thì nên tự mình phấn đấu. Coi như có động lực để cố gắng mẹ ạ!
Đúng thật là bố mẹ vất vả như vậy, tôi nào dám nhận không cả miếng đất có giá trị lớn như thế. Vậy là, vợ chồng tôi ra thuê trọ ở tạm rồi tính tiếp.
Tháng nào mẹ chồng cũng gửi gạo, hải sản tươi sống ở quê lên cho vợ chồng tôi. Và lần nào bà cũng nhắc: “Hết lại gọi mẹ gửi tiếp, đừng đi mua ngoài tốn kém mà không đảm bảo con nhé”. Tôi thật sự cảm nhận được tình thương của mẹ từ khi về làm dâu.
Hiện tôi mang bầu ở tháng cuối. Mẹ chồng không can thiệp về chuyện tôi sinh ở đâu, bà chỉ bảo nếu có thể thì tôi về quê sinh cho bà tiện chăm sóc cho mẹ con tôi. Ở Hà Nội vừa chật chội, lại cái gì cũng tốn kém nên tôi quyết định thu dọn về quê sinh.
Về nhà, mẹ chồng bảo tôi:
- Con không phải làm việc gì hết, bụng to thế kia là mẹ biết mệt rồi. Cơm nước cũng cứ để đó, làm đồng về mẹ nấu một loáng là xong nhé!
Nhà chồng gần biển, mùa đông rét lạnh buốt cả người. Tối qua, lăn qua lăn lại mãi mà tôi vẫn không ngủ được. Bấm điện thoại thì đã 3h sáng, mẹ chồng khẽ mở cửa phòng nên tôi giả vờ nhắm mắt ngủ. Bà vào kéo chăn lên tới cổ cho tôi rồi nói nhỏ:
- Rét thế này mà không chịu đắp chăn, sắp làm mẹ trẻ con rồi vẫn còn vụng lắm con ạ!
Nghe mẹ nói mà tôi rớt nước mắt. Đúng là số tối sướng, hoặc ông trời đang bù đắp cho tôi để tôi có một người mẹ chồng tốt đến vậy.
Giờ, tôi chỉ muốn nói: Con yêu mẹ, mẹ chồng ơi!
Theo M.C/ Công lý & xã hội