Mấy hôm nay, tôi có nghe chị em kêu ca về việc phải sống chung với nhà chồng và tìm cách để được ở riêng. Nhưng các chị ạ tôi là một bà mẹ chồng, tôi xin nói một vài điều để các chị hiểu để phán xét, nhìn nhận từ hai phía chứ không phải chỉ chăm chăm nói xấu nhà chồng.
|
Ảnh minh họa. |
Các chị ạ, tôi và chồng đã ở cái tuổi gần 70 mà vẫn chưa được yên lòng vì chuyện gia đình, con cháu. Nói ra thì thật xấu hổ nhưng nếu không nói ra thì uất ức vô cùng. Con dâu tôi tỏ thái độ xa lánh, coi thường bố mẹ chồng chỉ bởi chúng tôi già cả, không còn sức khỏe, không còn kinh tế cũng như không còn tiếng nói chung cho gia đình chúng nó nữa.
Chuyện là thế này, hai vợ chồng tôi đều ở một huyện vùng ven của Hà Nội. 7 năm trước, con trai tôi kết hôn với vợ của nó, tức là con dâu của chúng tôi. Con dâu tôi cao ráo, xinh đẹp, lại làm kế toán trong một công ty lớn của nước ngoài.
Hồi mới cưới nhau, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên hai cháu vẫn ở chung với vợ chồng tôi. Trong quá trình sinh sống, tôi cũng có lúc để ý con dâu này kia, nói chung có nhiều điều không vui, không hài lòng về con dâu nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.
Rồi con dâu sinh con, suốt thời gian ở cữ, một mình tôi chăm nom. Đến khi con dâu đi làm, tôi lại một mình ở nhà trông cháu. Tình cảm bà cháu gắn bó, yêu thương nhau. Tuổi già cô đơn dễ tủi thân, may mà có cháu ở cùng, vui vẻ khôn xiết.
Thế nhưng cách đây 2 năm, sau khi gom góp đủ vốn liếng, con trai và con dâu tôi quyết định ra ở riêng. Ngày đó tôi buồn vô hạn. Chung cư mới các con ở cách xa mười mấy km, không phải là khoảng cách không thể đi lại, nhưng thân làm ông bà, làm sao có thể tùy hứng thích đi thì đi. Người già có tuổi là một chuyện, lại cả chuyện xe cộ nườm nượp...
Mỗi sáng ngủ dậy, người tôi đều bần thần, chồng tôi ông ấy cũng chẳng kém cạnh vì thiếu vắng con cháu. Nếu có chúng nó ở nhà giờ này sẽ vui vẻ lắm. Hơn nữa, tuổi già có con cháu cũng sẽ đỡ buồn tủi, nghe cháu nội ríu rít bên tai thì vui vẻ biết bao. Vẫn biết con cái lớn thì cũng phải ra ngoài lập nghiệp, làm ăn, nhưng phận làm ông bà nội không đành…
Nhưng mọi việc càng tệ hại hơn khi ra ở ngoài, có kinh tế con dâu coi thường chồng, khinh nhà chồng ra mặt.
Quần áo tôi mua từ cửa hàng gửi cho cháu thì con dâu mang cho người khác vì chê “chất đểu, mặc dị ứng”. Từ lúc chuyển ra ở riêng, con dâu tôi rất ít khi gọi điện về hỏi han bố mẹ chồng dù chồng tôi đau ốm suốt ngày. Ông nội nhớ cháu muốn các con đưa cháu về chơi thì con dâu hết lần này đến lần khác tìm cớ thoái thác.
Lúc thì bảo bận việc, lúc thì kêu cháu ốm, lúc thì trời lạnh mang cháu đi về lại ốm tội con một, tội bố mẹ mười... Có lần tôi gọi điện sang hỏi han, con dâu còn thẳng thừng tuyên bố: "Chúng con đã ra ở riêng, ông bà không có quyền bắt con cháu phải về chơi thường xuyên hay phục dịch. Mỗi tháng chúng con sẽ gửi tiền cho ông bà tiêu xài".
Thương con trai, vợ chồng tôi lại lẳng lặng chịu đựng, giấu kín chuyện này vì chỉ mong gia đình chúng yên ấm, hạnh phúc. Vậy mà mới đây, vợ chồng tôi bắt xe ôm đến thăm cháu. Lúc đến con trai tôi bận đi gặp khách hàng còn con dâu vẫn đón tiếp nhưng miễn cưỡng, thái độ không thoải mái. Hai vợ chồng tôi mua mấy gói kẹo cho cháu thì con dâu tỏ ý không vừa lòng: “Ông bà đừng tạo thói quen xấu cho cháu. Cháu ăn những thứ này sâu răng, hại ruột”.
Sau lần ấy, vợ chồng tôi nhất quyết không sang thăm con, thăm cháu nữa, cốt yếu là để các con hiểu không phải ông bà nào cũng muốn đòi hỏi con cháu, bắt con cháu làm điều này điều kia. Điều mà chúng tôi muốn là được vui vẻ bên con cháu, giúp đỡ con cháu những lúc khó khăn.
Đấy, phận già chúng tôi chỉ mong có thế, vậy mà bây giờ, ngay đến việc được gặp cháu cũng khó chứ nói gì đến chuyện sống chung. Đúng là “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”.
Theo Vietnamnet