Vợ chồng tôi lấy nhau cũng được 3 năm, hiện tại gia đình nhỏ của tôi có một bé trai gần một tuổi. Nhà chồng tôi có hai anh em, anh trai cả đang định cư ở nước ngoài. Chỉ có chồng tôi ở lại Việt Nam, bố chồng tôi mất cách đây vài năm.
|
Ảnh minh họa |
Chồng rất ít khi nhắc tới mẹ vì ngày quen nhau được anh chia sẻ rằng mẹ đã bỏ đi từ khi anh ấy mới sinh được 6 tháng. Một mình bố chồng tôi vất vả nuôi 2 anh em khôn lớn, ông cũng vì thương con sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng nên cũng không đi bước nữa, chính vì vậy bố chồng tôi là tất cả đối với hai anh em.
Ngày bố chồng tôi mất, chồng tôi đã có một khoảng trống rất lớn. Đã có thời gian anh nhốt mình trong phòng khiến anh trai muốn chồng tôi sang định cư Mỹ để trông nom vì sợ sẽ có chuyện xảy ra. Tuy nhiên, sau một thời gian điều trị tâm lý, chồng tôi lấy lại được cân bằng cuộc sống, tôi quen anh trong lớp học tiếng Anh cho người đi làm. Khi kết hôn, gia đình bên nội chỉ có gia đình anh trai bay từ Mỹ về tổ chức đám cưới. Tôi biết, chồng mình rất thiếu thốn tình cảm gia đình nên bố mẹ tôi cũng coi anh như con trai trong nhà chứ không phải con rể.
Sau khi mang bầu nghỉ sinh ở nhà, cũng tới thời gian tôi đi làm lại. Nhưng chuyện đau đầu của vợ chồng tôi lúc này là kiếm đâu ra người giúp việc trông em bé để tôi có thể yên tâm đi làm. Vì ông bà ngoại vẫn còn đang công tác nên không thể đảm nhận trách nhiệm trông cháu hộ chúng tôi.
Tôi đăng tin tìm người giúp việc trên mạng hoặc thông qua các trung tâm giúp việc nhưng một vài người tới thử việc hai vợ chồng đều không ưng, người thì ẩu đoảng, người thì không có kinh nghiệm trông trẻ.
Đang trong lúc không tìm đâu được người giúp việc thì chồng tôi dẫn một người phụ nữ tầm gần 60 tuổi về nhà nói rằng mới tìm được người giúp việc mới.
Ban đầu, nhìn người phụ nữ cũng hiền lành, bà cũng khá tháo vát trong việc gia đình và đặc biệt chăm trẻ rất thành thạo. Sau một thời gian làm việc, tôi để ý thấy bà rất khép nép khi giáp mặt với chồng tôi, thậm chí là tránh giáp mặt. Đối với con trai tôi và tôi, bà luôn ân cần, nâng niu thằng bé như cháu trai của mình.
Vì thế mà tôi rất yên tâm với người giúp việc mới. Hôm đó, tôi đi làm tới nửa đường nhưng quên điện thoại nên đành quay về nhà. Vừa về tới nhà, vẫn thấy xe của chồng ở trước cửa, đang định gọi lớn thì nghe thấy tiếng chồng tôi nói vọng ra: "Nhất định bà đừng để cô ấy biết bà là mẹ tôi, vì nể tình bố nên tôi mới đồng ý cho bà quay lại đây, nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ coi bà là mẹ, những gì 3 bố con tôi phải trải qua bà sẽ không thể bù đắp được đâu".
Tiếng của bà giúp việc run rẩy: "Mẹ biết, mẹ có lỗi lớn với bố con, với các con, chỉ cần con cho mẹ ở gần con chăm sóc cho cháu và con dâu là mẹ đã cảm thấy mãn nguyện rồi, con yên tâm mẹ sẽ không hé nửa lời với con bé đâu".
Tôi không nói nên lời, vội chạy ra ngoài dắt xe tới công ty luôn. Từ cuộc trò chuyện của hai người tôi đã phần nào đoán được sự việc. Hóa ra bà giúp việc được chồng tôi đưa về lại chính là mẹ chồng tôi. Nhưng có lẽ do quá hận mẹ, chồng tôi đã không nhận bà và giấu tôi chuyện đó.
Tôi thật sự khó nghĩ quá, có nên nói với chồng rằng tôi đã biết chuyện và tôi nên đối xử thế nào với mẹ chồng tôi đây, dù sao qua tiếp xúc nhiều tôi cũng thấy bà hiền lành, thương cháu nữa.
Theo QL/Nguoiduatin