Không rõ các cặp đôi khác thế nào, nhưng tôi rất mong chờ đêm tân hôn. Bởi hơn 1 năm yêu nhau, tôi với Mai chưa từng đi quá giới hạn. Thậm chí, chuyện ôm hôn cô ấy cũng rất e dè. Những lần hẹn hò 2 chúng tôi khá ít có hành động tình cảm, âu yếm. Thường thấy nhất chính là cầm tay, đi dạo. Hết.
Còn nhớ dạo mới yêu, tôi ôm mà Mai hốt hoảng, lông tay lông chân dựng đứng. Nghĩ rằng cô ấy đang ngại, nhưng có vẻ Mai sợ thì đúng hơn. Phải gần 2 tháng, Mai mới mở lòng với tôi hơn.
Lúc đó, tôi nghĩ em là người con gái truyền thống. Việc em ngại ngùng khi thể hiện tình cảm là có thể hiểu được. Tuy an ủi mình là thế, song nói thật khi đó tôi khá hoang mang. Tôi luôn nghĩ, không rõ cô ấy có tình cảm với mình thật không? Tại sao nhắn tin thì ngọt ngào, đầy quan tâm. Nhưng khi gặp nhau một cái động chạm lại khó tới thế?
May mà Mai xinh. Rất xinh. Lại thêm tính cách hiền lành, dịu dàng, biết quan tâm nên tôi thực lòng không thể xa. Dù em hay e ngại là vậy song tôi vẫn kiên trì ở bên, vun vén cho mối quan hệ.
Và cuối cùng chuyện tình của chúng tôi cũng kết thúc đẹp. Đám cưới dịp trước Tết vừa rồi là điều tôi mong chờ đã lâu. Thế nhưng, ngày vui nhất lại cũng là ngày mà tôi vô cùng đau buồn. Lý do Mai luôn né tránh những hành động thân mật của tôi cũng được giải đáp ngay đêm tân hôn.
Tối hôm ấy, vợ chồng tôi ngồi đếm phong bì. Nhưng nói thật, tiền bạc với tôi cũng là chuyện nhỏ. Nay không bóc thì mai, đằng nào chả là của mình, đi đâu mà thiệt. Nhưng Mai thì khác, em khăng khăng bóc và đi đầy đủ số tiền, người gửi.
Chờ mòn mỏi mới tới giờ hành sự. Đêm tân hôn tôi thật sự mong chờ cũng tới rồi. Thế nhưng, Mai tắm rất lâu, rất lâu. Tôi càng sốt ruột gọi, cô ấy lại càng mất hút. Tận khi tôi giận dỗi nói đi ngủ, vợ mới bẽn lẽn chui ra.
Nhìn em mặc bộ đồ ngủ mát mẻ, tôi lại hết ngay bực dọc. Rồi tôi lao vào ôm vợ. Song vừa động vào người, Mai sợ hãi hét toáng lên. Cô ấy ngồi nép mãi góc giường, ánh mắt kiểu hoảng loạn thật sự. Mai nhìn tôi trừng trừng, rồi vòng tay ôm lấy người.
Tại sao chứ? Tôi là chồng của cô ấy mà? Sao cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như kẻ xấu vậy? Tôi đã làm cô ấy đau, làm cô ấy sợ? Tôi vừa thương, vừa cảm thấy giận vợ. Tại sao cô ấy lại có phản ứng thái quá như vậy? 23 tuổi đầu chứ có phải trẻ con nữa đâu mà còn e ngại chuyện này? Chúng tôi cũng là vợ chồng rồi, chuyện chăn gối là hiển nhiên mà? Chẳng lẽ Mai chưa đủ tin tưởng tôi hay thế nào?
Tôi giận lắm. Song lại 1 lần nữa tự nhủ phải kiên nhẫn hơn. Tính cách nhút nhát, e dè của Mai không phải tôi không biết. Thế là tôi lại nhẹ nhàng thuyết phục, an ủi, động viên cô vợ mới ngay đêm tân hôn.
Thế nhưng, khi Mai nức nở kể lại nguyên do thì tôi mới chính là người sợ hãi. Cô ấy cho biết từng bị cưỡng bức khi còn học cấp 3. Điều đó khiến Mai bị ám ảnh 1 thời gian dài. Thậm chí, cô ấy còn phải đi trị liệu tâm lý. Song vì lo sợ mọi người lời ra lời vào, ảnh hưởng uy tín gia đình nên bố mẹ cô không kiện cáo gì.
Chưa hết, cô ấy nói gã say làm điều đồi bại đó có xuất hiện tại đám cưới. Khi lật tìm lại ảnh, tôi muốn rơi cả điện thoại: Anh họ con bác ruột tôi!
Lúc này tôi thật sự không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Tôi có thương vợ mình không? Chắc chắn rồi, rất thương. Nhưng tôi có buồn bực, thất vọng không? Đương nhiên, có. Cô ấy gặp chuyện lớn như vậy mà không chia sẻ với chồng, lại còn giấu giếm. Rồi giờ còn éo le hơn kẻ làm điều đó là anh họ tôi. Tôi phải đối mặt thế nào với hắn đây?
Tôi thật sự rất rối. Suốt hơn tháng qua dù trở thành vợ chồng song tôi khá hờ hững với Mai. Tôi cảm giác tình cảm cũng có chút khác xưa, tôi không trân trọng cô ấy như nữ thần nữa. Còn Mai thì bảo chính vì sợ tôi thế này mà không dám chia sẻ. Tuy nhiên cô ấy vẫn ân cần quan tâm, chăm sóc tôi. Đối với bố mẹ chồng cũng hết mực hiếu thuận.
Tôi đang rất bế tắc trong cuộc hôn nhân này. Tôi không biết làm sao để thoát ra...
Theo Nhịp sống Việt