Lấy vợ được 3 năm thì tôi cảm thấy chán. Cô ấy không còn xinh đẹp, mảnh mai như hồi đang yêu. Sau khi sinh con, vợ tôi phát phì, tăng hơn 10kg so với hồi mới lấy chồng. Tóc tai lúc nào cũng bù xù. Tôi thấy ám ảnh khi động chạm vào người vợ. Toàn thân cô ấy không toát ra mùi sữa của con, thì cũng ám mùi thức ăn khét lẹt.
Cô vợ xinh đẹp, trẻ trung, người luôn thơm tho hương nước hoa của tôi không còn. Thay vào đó là 1 người phụ nữ suốt ngày chỉ biết cằn nhằn, cáu kỉnh với chồng. Tôi đi nhậu về muộn, cô ấy cũng nói. Tôi đi cà phê, đá bóng với đội bạn cô ấy cũng bực bội. Tôi lấy vợ để về phục vụ mình, chăm sóc ba mẹ tôi chứ có phải rước người về để nghe mắng mỏ, lắm điều đâu. Thế là tôi cặp bồ!
Nhân tình của tôi xinh đẹp gấp vạn lần vợ tôi. Đã thế còn ăn nói ngọt ngào, toàn rót mật vào tai tôi những điều dễ nghe. Tôi chìm đắm trong mối quan hệ bất chính ấy 1 cách mù quáng. Tôi bỏ bê gia đình, vợ con. Mỗi ngày đi làm về, tôi đều lượn qua nhà nhân tình. Chúng tôi đi ăn, đi shopping... Cô ấy thích cái gì tôi đều chiều hết. Nhưng khi về nhà, tôi lại trưng bộ mặt khó chịu với vợ. Tôi quát cô ấy luộm thuộm, xấu xí, thật đáng kinh tởm... Cuối cùng vợ tôi cũng nhận ra tôi có người phụ nữ khác bên ngoài.
Bị vợ lao vào nhà nghỉ bắt sống đang ăn nằm với nhân tình, nhưng tôi chả sợ. Lúc đó tôi chỉ muốn ly hôn cô ấy cho rảnh nợ. Tôi chán ngán người vợ già nua, cằn nhằn này đến tận cổ rồi.
Đúng như ý nguyện của tôi, cô ấy đề nghị ly hôn. Song không muốn lấy tài sản, chỉ muốn giành quyền nuôi con. Tôi đồng ý luôn. Chúng tôi mới có với nhau 1 bé gái. Tôi nghĩ mình có thể sinh con với nhân tình nên chẳng suy nghĩ nhiều. Quá trình ly hôn của vợ chồng tôi diễn ra rất nhanh chóng.
Buổi sáng từ tòa án về, tôi thu dọn hết quần áo, đồ dùng của 2 mẹ con rồi ném ra cửa. Cô ấy về thấy thế, lẳng lặng xách đồ về mẹ đẻ và chẳng nói với tôi lời nào. Tôi cũng không cần. Tôi muốn vợ cút đi cho khuất mắt từ lâu lắm rồi!
(Ảnh minh họa)
Vợ về mẹ đẻ ngày hôm trước, hôm sau tôi đón nhân tình về nhà mình. Tôi mặc kệ hết những lời dị nghị, đàm tiếu của mọi người. Lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần nhân tình đối tốt với tôi là đủ rồi.
Nhưng mọi thứ sau đó diễn ra không đúng như suy nghĩ của tôi. Vợ 2 suốt ngày chỉ biết làm đẹp, đòi tôi dẫn đi ăn đi chơi, shopping. Cô ta chẳng thèm quan tâm tôi làm lụng ra sao. Chỉ cần tôi đưa tiền. Những lời đường mật dần dần cũng không còn, thay vào đó là những câu hỏi đầy áp lực: "Nay anh chưa đưa tiền cho em đâu đó", "anh mua cho em cái này đi, điện thoại iPhone mới ra, có 28 triệu", "em muốn đi ăn nhà hàng, em không thích nấu cơm"... Tôi bấy giờ mới thèm những bữa cơm gia đình, nhưng chẳng ai nấu cho mà ăn nữa...
Sau 3 năm, công việc buôn bán đổ bể, tôi phá sản nặng nề. Căn nhà cũng phải bán đi để trả nợ, ô tô và mọi thứ bọn cho vay đã vào lấy đi hết. Vợ 2 nhanh chóng bỏ rơi tôi để kiếm 1 đại gia khác. Ngày kéo vali ra đi, cô ta không quên buông lời khinh miệt, chửi rủa tôi là thằng đàn ông bất tài, nghèo hèn, vô dụng.
Quá cay đắng tôi tìm đến rượu để giải sầu. Thật không may, vì chếnh choáng hơi men, tinh thần không tỉnh táo, tôi bị tai nạn nghiêm trọng phải cưa mất 1 chân. Lúc đó, mọi thứ trong nhà tôi đều đã đem bán. Bố mẹ cũng chẳng có tiền lo viện phí cho tôi nữa. Tất cả bạn bè, người quen thì đều quay lưng. Tôi chán nản đến cùng cực mà lòng nghĩ đến cái chết.
Đang lúc tôi nằm suy tư về cuộc đời thì vợ cũ đến thăm. Cô ấy dẫn theo cả con gái của tôi. 3 năm chẳng ngó ngàng, giờ con bé lớn và xinh xắn quá. Chỉ có điều nó không còn quấn quýt bố như trước đây mà nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, vô tình.
Vợ cũ đến mang theo bát cháo thịt bằm mà tôi thường thích ăn. Cô ấy động viên tôi nên ăn luôn cho nóng. Vì ngại và sĩ diện, tôi quay lưng vào tường, không dám đối diện vợ cũ. Cô ấy dặn dò tôi 1 lúc nữa và sau đó bảo con chào bố, rồi rời đi.
Khi nghe tiếng chân vợ xa dần, tôi mới dám quay ra. Nhìn trên đầu giường có bát cháo nóng hổi vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút cùng 1 chiếc túi bóng đen. Tôi cầm túi mở ra và choáng! Trong đó là 1 cọc tiền. Tôi bỗng nhiên khóc nức nở vì xấu hổ và cũng vì ân hận đã bỏ lỡ 1 người vợ tốt như vậy.
Sau đó, mẹ tôi đem số tiền này trả viện phí. 25 triệu, số tiền vừa đủ để chi trả. Với tôi, số tiền đó bây giờ là quá lớn. Làm sao phần đời còn lại tôi trả hết?
Theo Hướng Dương HT/ Nhịp Sống Việt