Anh chắc biết em là đứa con gái nhoi nhoi và ham nói, nói kiểu như một mình mình biết nói, nói đủ thứ trăng sao mây mưa trên đời.
Ngày em và anh thích nhau cũng vậy! Em cũng nhí nhố cười nói suốt ngày, lúc nào cũng có thể kể cho anh nghe về mọi thứ, ngay cả những điều nhỏ nhặt tầm phào em cũng muốn nói cùng anh. Em thường xuyên hỏi anh về tất cả mọi thứ, hỏi hôm nay anh đi đâu, làm gì, rồi cứ suốt ngày cái kiểu "anh ơi, anh à".
|
Em không muốn mình mạnh mẽ nữa, được không? |
Trẻ con. Em luôn muốn mình được cạnh anh, luyên thuyên suốt ngày như chú chim chích, muốn nhảy nhót cùng anh suốt ngày không kêu ca mỏi mệt. Dường như những ngày đầu ấy với em nhìn đâu cũng màu hồng hạnh phúc và màu xanh hy vọng...
Cho đến những ngày về sau. Em trở nên im lặng. Từ những lần cãi vã về người này người nọ. Về những câu từ anh thốt lên làm em đau nhói chỉ để bảo vệ một cô gái thầm yêu anh dịu dàng mập mạp, anh quên đi lòng tự trọng của em.
Kể từ những lần đó, và bây giờ em không còn bận tâm nhiều vậy nữa. Thậm chí em nói luôn để anh muốn làm gì thì làm, em mặc kệ, mặc kệ hết. Em cũng không còn chủ động nhắn tin anh như trước, không còn sốt sắng gọi tên anh khi cả ngày không thấy anh trò chuyện cùng em.
Dù nhìn thấy phía nick anh sáng đèn, thông báo vừa truy cập nhưng em cũng không còn muốn nhảy vào luyên thuyên như trước. Còn trước kia, em còn hờn trách vì sao online mà không nhắn tin em, rồi hờn dỗi. Tất cả cũng chỉ vì không có thời gian...
Anh không có đủ thời gian cho em? Nếu trước đây em sẽ trách móc suốt ngày, nhưng bây giờ không nữa. Em thấy mình trở nên mặc im với anh, với tình cảm của em. Không còn hỏi anh có yêu em không, có nhớ em không, bây giờ em không còn hỏi nữa. Cũng không cần biết facebook anh đăng tải về ai nữa, em giờ cũng không muốn giận muốn ghen... Em đã mặc nhiên để sự lặng im của mình len sâu vào tình cảm...
Em đổi khác. Nếu một ngày nào đó thấy em có đổi khác, thì đừng hỏi em tại sao. Nếu trước kia em luyên thuyên sớm tối, ghen tuông, giận hờn vẩn vơ làm anh mỏi mệt. Anh trách hờn và không thích. Thì giờ đây, em muốn mình mặc nhiên im lặng cho bớt cãi vã mệt nhoài. Rồi anh sẽ phải thấy sợ sự im lặng tột cùng trong em là như thế nào? Rồi anh sẽ thấy em ngày ấy- hay cười và nói nhiều dần dần biến mất ra sao. Em thấy em không còn là mình nữa rồi...
Sự im lặng mặc nhiên trong em có lẽ cũng là sự mạnh mẽ, mạnh mẽ đến yếu đuối trong em. Bây giờ, nếu nhìn thấy anh ở đó, em chỉ muốn chạy đến ôm anh cho vơi bớt cái mạnh mẽ tê tái này...
Theo Đan Miêu/Em Đẹp