Như thường lệ, suốt 1 tháng gần đây, đêm nào em cũng mất ngủ hoặc có khi đang ngủ nhưng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi tứa lưa, quờ quạng khắp giường tìm anh nhưng em chợt nhớ rằng, chúng ta đã xa nhau rồi.
Thoắt cái mà cũng 6 năm trôi qua, 2 năm yêu và 4 năm vợ chồng. Ngọt ngào đến độ mỗi lần nghĩ lại tim em vẫn đau nhói, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Chúng ta là duyên số nhưng cơ sao đến bây giờ lại phải mỗi người một nơi.
Em còn nhớ, vào cái ngày tháng 7 oi ả, chúng ta làm đám cưới, anh bắt em vào trong hội trường để mình anh ở cổng tiếp khách, em không nghe nên anh giận. Anh nói anh không thích nhìn cô dâu của anh phải nhễ nhại mồ hôi. Thà bị trách còn hơn nhìn thấy em như thế. Anh có biết em đã ấm áp thế nào khi anh nói thế không.
Rồi sau khi chúng ta kết hôn, anh không như nhiều người đàn ông khác, anh vẫn đi làm, tối về vẫn phụ vợ chuyện bếp núc, cũng không ngại giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa. Có thể nói, được làm vợ anh là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời em.
|
Ảnh minh họa. |
Tình yêu của chúng ta cứ như thế suốt 4 năm trời. Dù em chưa thể có con nhưng anh vẫn ở bên dịu dàng với em. Thế nhưng có lẽ vì quá hoàn hảo nên phải xuất hiện sóng gió. Trời đất sụp đổ, tim em như có ai bóp nghẹn vào cái khoảnh khắc mà người phụ nữ xinh đẹp đáng thương ấy dắt đứa con trai 7 tuổi bị bệnh hiểm nghèo đến trước cửa nhà chúng ta xin anh kiểm tra tủy để cứu con cô ấy.
Em không đủ can đảm để nói đó là con anh, vì em sợ sự ích kỷ trong em, em sợ mình đau. Em để họ vào nhà, chơi với đứa bé đó để anh và người phụ nữ ấy nói chuyện. Lẽ dĩ nhiên sau đó, chính em là người ủng hộ anh đi kiểm tra sức khỏe, dù sao đứa bé ấy không có tội.
Quãng thời gian vài tuần chờ kết quả, em còn chơi với đứa bé đó như con mình, dẫn nó đi mua nhiều đồ chơi, quần áo, thậm chí vỡ òa hạnh phúc khi biết kết quả tủy của anh tương thích với con bé.
Phẫu thuật thành công nhưng trong lòng em luôn thấy day dứt và khó chịu. Rồi người phụ nữ đó sẽ ra sao, anh sẽ ra sao, em và đứa bé đó nữa. Anh nói em bao dung, anh nói anh nợ em, anh nói em hiểu biết. Nhưng em không thể tiếp tục ở lại bên anh cho dù em rất rất yêu anh. Em cảm thấy cắn rứt khi mình nhẫn tâm chà đạp lên mái ấm của một đứa nhỏ để có được hạnh phúc riêng mình.
Em biết anh rất buồn, anh ra sức níu kéo em, giây phút anh cầm tờ đơn ly hôn và nói trong nước mắt "em đừng đi" em đã rất muốn ở lại nhưng em không thể. Anh có biết em cũng đau lắm khi phải chấm dứt lời hẹn thề cùng nhau đi đến đầu bạc với người em yêu nhất không.
Nhưng em vẫn phải ra đi, em tự động viên mình, con đường phía trước còn dài lắm. Thật may chúng ta chưa có con cái nên chẳng phải ràng buộc gì. Hơn ai hết, em luôn mong anh sẽ sống hạnh phúc. Với em, dù chỉ sống cùng anh mấy năm ngắn ngủi nhưng cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. Em chỉ mong anh, làm tròn trách nhiệm và đừng nghĩ đến em nhiều, đừng làm người khác đau lòng, rồi chúng ta sẽ ổn thôi.
Theo Mai/Khỏe & Đẹp