Tôi sinh ra trong một gia đình căn bản, bản thân học hành đầy đủ và có nhan sắc. Ngay từ lúc học cấp ba, tôi đã có nhiều bạn trai theo đuổi nhưng không có tình cảm với ai. Đến lúc học đại học, tôi gặp anh. Anh cũng không có gì nổi bật nhưng lại khiến tôi yêu say đắm.
Anh không yêu tôi, nhiều lần từ chối tình cảm bởi đã yêu một cô gái khác cùng khoa. Dù không thành người yêu nhưng chúng tôi vẫn là bạn. Đến khi ra trường và đi làm, thỉnh thoảng tôi và anh vẫn gặp gỡ đi chơi.
|
Tôi gài bẫy anh để có bầu rồi ép cưới dù anh không muốn. Ảnh minh họa |
Tôi thật sự không muốn mất anh, quyết tâm phải lấy được anh làm chồng khi biết anh có ý định cưới vợ. Tôi canh ngày rụng trứng cho dễ đậu thai, rồi rủ anh đi chơi, ăn nhậu để chuốc anh say.
Kế hoạch thành công mỹ mãn khi chúng tôi đã qua đêm cùng nhau hôm đó. Khi tỉnh ra, anh vô cùng hối hận, trách móc tôi, thấy có lỗi với bạn gái. Anh mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho tôi uống nhưng tôi từ chối còn cẩn thận chụp hình làm bằng chứng.
Sau đó khoảng một tháng, tôi mừng rỡ khi phát hiện mình có thai, báo tin cho anh nhưng anh không đồng ý cưới, nói sẽ tìm cách giải quyết. Anh bảo không muốn cưới vì dù có cưới về mà không có tình yêu cũng chỉ hành hạ lẫn nhau đến phát điên mà thôi.
Tôi đành giục ba mẹ qua nhà anh để nói chuyện bởi hai nhà cũng có chút quen biết. Ba mẹ anh sợ điều tiếng nên nhận lời, dù anh phản đối, gia đình hai bên vẫn thu xếp mọi việc.
Trong thời gian chờ cưới, nhiều lần anh khuyên tôi hủy hôn, nếu tôi sinh con anh sẽ cố gắng chu cấp đầy đủ. Tôi nhất quyết không đồng ý vì nghĩ chỉ cần làm đám cưới, tình yêu có thể đến sau hôn nhân.
Dưới áp lực của hai gia đình, anh không thể hủy hôn cũng như không có cơ hội chạy trốn. Bởi ba mẹ anh biết con trai không muốn nên canh chừng khá chặt chẽ. Cuối cùng tôi cũng hoàn thành được ước nguyện trở thành vợ anh. Dù trong ngày cưới, khuôn mặt anh lạnh tanh, không hề có một nụ cười khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Tôi vẫn nuôi hy vọng, khi về sống với nhau và có con chung, tình cảm anh dành cho tôi sẽ thay đổi. Cuộc sống của tôi ở nhà chồng khá nhẹ nhàng vì ba mẹ chồng dễ tính. Nhưng hơn một năm sau ngày cưới, con trai đã làm lễ thôi nôi, anh vẫn chưa bao giờ động chạm vào người tôi dù chỉ một lần.
Về nhà, anh ăn cơm cùng gia đình rồi lên phòng làm việc và không bao giờ nói chuyện riêng với tôi. Mọi trao đổi giữa tôi và anh về con đều thông qua mẹ chồng. Anh luôn lấy cớ làm việc muộn, con còn nhỏ để ngủ luôn tại phòng làm việc.
Tôi vò võ một mình với con mới thấm thía sự cô đơn buồn tủi đến tận cùng. Có lần con bị sốt, tôi phải bế con suốt đêm, thấy anh đi ngang qua phòng mới gọi nhờ bế giúp. Nào ngờ, anh quắc mắt nhìn tôi bảo: "Cô sinh thì tự mà chăm đi" khiến tôi trào nước mắt.
Đau đớn hơn, tôi biết chồng mình luôn nhớ về người bạn gái cũ. Anh vẫn để tấm hình nhỏ của cô ấy trên bàn làm việc. Một lần dọn phòng, tôi úp tấm hình đó xuống, anh thấy thế liền cảnh báo: "Cô khiến tôi thế này chưa đủ hay sao mà còn động chạm vào những thứ riêng tư của tôi". Tôi hiểu, trong trái tim anh chưa bao giờ tồn tại một chút tình cảm dành cho tôi.
Gần đây, tôi nghe phong thanh anh hẹn hò công khai với bạn gái, thậm chí thường xuyên đến ở tại căn hộ riêng của cô ta. Dù biết là thế nhưng tôi không biết phải mở lời như thế nào với chồng. Bởi xét cho cùng, tôi mới chính là người chen ngang vào chuyện tình cảm của họ.
Sống trong cuộc hôn nhân đày đọa như thế, tôi thấy thật sai lầm khi cố tìm cách cưới một người không yêu mình. Dù có danh nghĩa là vợ chồng nhưng tôi chưa có một ngày được làm vợ đúng nghĩa. Nhiều lúc, tôi muốn đề nghị ly hôn để giải phóng cho anh nhưng nghĩ về con lại không nỡ. Và quan trọng hơn, tôi vẫn yêu anh tha thiết như ngày nào.
Theo Hoàng Quyên /Phụ nữ Tp HCM