Anh đau khổ, mệt mỏi vì người thân, bạn bè,những người không thể hiểu cho khó khăn của anh và chị.
Đã tìm mọi cách, đã chạy chữa và cả thụ tinh nhân tạo, nhưng cả hai đều không có nổi một mụn con. Có lúc anh chị giận nhau vì mẹ chồng cứ gây áp lực. Tuy nhiên, cả hai đều hiểu, cái khó là ở cả hai chứ không riêng gì ai. Anh bị vấn đề về sinh lý, còn chị bị buồng trứng. Bác sĩ cũng tư vấn rất nhiều nhưng cơ hội không mỉm cười với cả hai.
Ngày chị nắm lấy tay anh và nói rằng ‘chúng mình ly hôn thôi, em không thể chịu đựng thêm được nữa’, anh đã ôm chị khóc nức nở. Anh hiểu, chuyện chia tay ngày hôm nay là điều cả hai đều không mong muốn nhưng cũng phải chấm dứt. Vì chị và anh đều quá mệt mỏi với những áp lực.
|
Ảnh minh họa. |
Anh chia tay chị, nhưng cả hai vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, vẫn hỏi han nhau. Hơn 2 năm, anh đã có người phụ nữ khác. Người này hiền lành, đôn hậu và cũng đã có một con riêng. Anh nói với chị, sẽ nhận con riêng của vợ làm con của mình vì ông trời không cho anh cơ hội có con. Nhưng không ngờ, sau hơn 5 tháng cưới vợ, anh gọi cho chị hồ hởi thông báo, vợ mới của anh có bầu.
Chị vui cho anh, hạnh phúc cho anh nhưng nước mắt rơi, trong lòng tủi tủi, cảm thấy mình thật đáng trách vì không thể sinh cho anh một đứa con đến nước hai người còn yêu mà phải bỏ nhau. Thấy chồng cũ đã yên bề gia thất, chị cũng nghĩ đến chuyện phải lấy chồng.
Chị quyết định dựa vào người đàn ông theo đuổi chị bao năm nay. Người ấy biết hoàn cảnh của chị và chấp nhận chuyện đó, anh còn bảo sẽ nhận con nuôi nếu chị muốn, vì anh không quá quan trọng chuyện có con hay không, con nuôi cũng sẽ coi như con ruột. Chị cũng muốn tìm một bến đỗ vì chị mỏi gối rồi, đi mỏi chân rồi.
Hai người kết duyên. Chị gần như chị nghĩ đến chuyện sẽ nhận con nuôi khi sẵn sàng. Nhưng, một kết quả không ngờ mà chị chưa bao giờ nghĩ mình lại may mắn đến vậy. Chị có bầu. Chị vội vàng thông báo cho anh trước cả chồng. Không phải vì chị còn yêu anh nhiều hơn chồng mà bởi, chị hiểu, tin vui này phải nói cho anh biết, chính vì chuyện này mà hai người phải bỏ nhau.
Bây giờ, chị cười mãn nguyện. Hai người gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, cả hai đều hiểu và trân trọng hạnh phúc hiện tại. Họ tôn trọng nhau chứ không phải tình cảm nam nữ bình thường. Chị chúc anh hạnh phúc, chúc gia đình anh ấm cúng, anh cũng mừng cho chị muốn rơi nước mắt.
Có lẽ, ông trời không xe duyên cho anh và chị nhưng lại cho anh và chị tìm một bến đỗ mới với những hạnh phúc mới. Hai người có duyên mà không có phận, có lẽ cả đời này, họ chỉ có thể là bạn tri kỉ vì hạnh phúc với họ ở một nơi khác, không phải là gia đình mà họ có thể dành cho nhau.
Có những chuyện đời như vậy, kì lạ lắm thay. Hai người cùng khó có thể không cho nhau được một đứa con nhưng khi họ tìm tới người khác, họ sẽ có được điều đó. Nhân duyên của con người là vậy. Không có duyên thì đành làm tri kỉ. Và bây giờ, hai người họ thực sự coi nhau là tri kỉ.
Theo Thanh/Khám Phá