Kiên quyết đòi chồng “chọn mẹ hoặc vợ”, tôi chết lặng khi biết ý chồng

Google News

Chúng tôi cưới nhau đã hai năm, chưa có con vì tôi nhận thấy mình vẫn còn trẻ, chưa muốn vướng bận sớm làm gì, vả lại tôi muốn kéo dài thời kỳ vợ chồng son rỗi.

Tôi vốn sinh ra trong gia đình giàu có, bố mẹ yêu chiều, cưng như hoa như trứng. Học xong đại học, tôi đi làm cho công ty của bố, vừa làm vừa chơi, chuyện tiền bạc chưa từng phải lo nghĩ.
Tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi, không ít chàng là cậu ấm con nhà giàu. Nhưng gặp qua lại vài lần, tôi chẳng thấy ai vừa mắt. Thế mà như sự sắp đặt của số phận, vừa gặp anh một lần ở công ty, tôi đã bị vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh đánh gục.
Xét về mọi mặt, anh ấy đều không thể so sánh với tôi, thế nhưng nực cười là tôi lại chính là người theo đuổi anh ấy. Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng muốn thứ gì mà không được. Vậy nên anh ấy càng cố giữ khoảng cách, càng cự tuyệt, tôi lại càng kiên trì đeo bám. Dần dần, anh ấy cũng bị tình yêu của tôi làm cảm động. Anh thú nhận rằng anh cũng rất thích tôi, nhưng anh tự ti về hoàn cảnh của mình.
Ai cũng nói anh ấy "chuột sa chĩnh gạo", từ một chàng trai xuất thân nhà quê, con một bà mẹ đơn thân, tốt nghiệp xong đại học, chỉ làm phó phòng mà một bước leo luôn lên làm con rể của Tổng giám đốc. Lúc đầu anh ấy thuê một căn hộ nhỏ. Nhưng cưới nhau rồi, chúng tôi chuyển về căn nhà bố mẹ mua tặng cho tôi. Có vợ, có nhà, có xe, muốn người khác không ghen tỵ hay xì xào nọ kia cũng khó.
Kien quyet doi chong “chon me hoac vo”, toi chet lang khi biet y chong
Thỉnh thoảng hai vợ chồng tôi có về quê. Mẹ anh không hiền như người ta hay nói về các bà mẹ ở quê. Bà hay để ý tôi và sửa cho tôi kể cả lời nói hay cách hành xử với mọi người. Điều này khiến tôi khó chịu. Cũng may mỗi năm chỉ về quê vài lần tôi còn chịu được, chứ nếu sống chung chắc tôi tổn thọ mất.
Rồi ba ngày trước, chồng tôi đột ngột đề nghị muốn đón mẹ chồng lên ở chung. Anh nói rằng bà già rồi, hay ốm hay đau, tuy bệnh tật tuổi già không nghiêm trọng nhưng sức khỏe có vẻ yếu dần, để bà một mình ở quê anh không an tâm chút nào. Mẹ anh vốn quá lứa lỡ thì, gần bốn mươi mới kiếm được một mụn con là anh, hy vọng về già mẹ con có thể nương tựa.
Tất nhiên là tôi không đồng ý. Chỉ nghĩ đến việc phải sống chung với mẹ chồng nhà quê khó tính soi mói là tôi đã thấy mệt mỏi rồi. Huống hồ thời đại này, làm gì có cô gái nào muốn sống cảnh làm dâu nữa chứ. Tôi bảo chồng: "Anh thuê người đi, đằng nào anh cũng chỉ cần một người chăm sóc bà, thuê giúp việc là hợp lý nhất. Bà lên đây ở, anh cũng có ở nhà chăm bà được đâu".
Chồng tôi không đồng ý phương án tôi đưa ra. Tôi và anh cãi nhau một trận. Cuối cùng, tôi nói: "Em không muốn sống chung với mẹ chồng, không phải vì thành kiến hay ghét bỏ gì, chỉ là em nghĩ mình không hợp với cảnh làm dâu. Hoặc là anh thuê người ở cùng chăm sóc bà, hoặc là anh về ở cùng bà mà chăm sóc đi, coi như anh không có người vợ này". Nói rồi, tôi xếp đồ vào va li đi chơi vài ngày cho khuây khỏa, cũng là thể hiện để anh biết, chuyện này tôi nhất định không nhượng bộ.
Trong ba ngày vắng nhà ấy, tôi mong chờ anh gọi điện để nói quyết định của anh, nhưng tuyệt nhiên, một cuộc gọi cũng không thấy.
Tôi nghĩ anh sẽ phải nghĩ nhiều, sẽ khó khăn để quyết định. Anh đang làm ở công ty bố vợ, vị trí và lương bổng rất tốt. Ở tuổi ba mươi, bao người đang trầy trật mưu sinh tìm chỗ đứng thì anh có mọi thứ trong tay như ông trời sắp đặt sẵn. Tôi tin anh sẽ biết cân nhắc nên như thế nào.
Vậy mà trước mắt tôi bây giờ là cái gì? Một tờ đơn ly hôn đã kí sẵn. Anh ấy quyết định bỏ vợ chỉ vì vợ không muốn đón mẹ lên sống chung. Anh ấy quyết định từ bỏ tất cả để tay trắng làm lại từ đầu, như vậy là có hiếu à?
Tôi gọi điện cho anh, máy liên tục báo bận. Sau đó là một tin nhắn dài như một lá thư từ anh gửi đến:
"Anh chỉ muốn nói rằng, anh yêu em là thật lòng, không phải vì em xinh đẹp, không phải vì em giàu có, không phải vì danh vọng hay chỗ đứng nhờ em mà vững chắc hơn. Nếu như em không có tất cả những thứ đó, anh vẫn sẽ yêu em. Anh yêu em, bởi vì em khiến trái tim anh rung động.
Nhưng nếu em muốn anh lựa chọn, thì anh chọn mẹ anh. Em cho anh tình yêu, nhưng mẹ đã cho anh sinh mệnh này. Em cho anh những tháng ngày hạnh phúc nhưng mẹ cho anh cả cuộc đời tần tảo. Không có anh, em có thể tìm được nhiều người đàn ông khác, nhưng không có anh, mẹ anh mãi mãi chỉ có một mình.
Anh vẫn luôn tin rằng em thật sự yêu anh, nhưng hình như không phải. Không một người phụ nữ nào lại bắt người mình yêu phải vô tâm tệ bạc với mẹ. Không một người vợ yêu chồng nào lại đặt mình lên bàn cân với mẹ chồng rồi bắt chồng chọn lựa. Em vốn không yêu anh, em chỉ yêu bản thân em thôi".
Đọc xong tin nhắn của chồng tôi lại điên cuồng bấm máy, tôi muốn nói lại cho anh hiểu, ý tôi không phải như vậy. Tôi vốn chỉ muốn anh tìm phương án khác thay vì mẹ chồng nàng dâu phải sống chung, nhưng gọi bao cuộc máy vẫn liên tục báo bận. Vợ chồng, sao có thể nói ly hôn là ly hôn?
Theo Dân Trí