Đến giờ phút này, em không còn bất cứ điều gì lưu luyến với chồng và gia đình nhà chồng nữa. Suốt 3 năm qua, em đã sống trong sự khinh rẻ của cả nhà chồng và sự hắt hủi của chồng. Bây giờ em cảm thấy quá ân hận vì đã cam chịu tất cả.
Em kết hôn năm 22 tuổi, khi ấy em còn chưa kịp nhận tấm bằng đại học thì đã phát hiện mình có thai. Em không dám nói với ai ngoài bố mẹ, chồng em thì cắt đứt liên lạc và nói em hãy tự giải quyết. Em đã chấp nhận sẽ làm người mẹ đơn thân, nuôi con 1 mình. Nhưng đúng lúc đó, bố chồng đã tìm đến em. Ông bắt chồng em phải có trách nhiệm với đứa con trong bụng và không cho anh ta rũ bỏ trách nhiệm. Vậy là con em có cha, em cũng có 1 người chồng hợp pháp.
Nhà chồng em thuộc vào hàng khá giả. Vậy mà từ khi em về làm dâu, mẹ chồng để em làm hết việc nhà rồi cho người giúp việc nghỉ làm. Bà luôn có tư tưởng em chính là người đã trói chân chồng trong khi anh ta chưa muốn kết hôn.
Nói là lấy chồng giàu có nhưng em sống còn vất vả hơn 1 người làm công. Ngày nào bố chồng về ăn cơm thì em được ngồi ăn cùng với cả gia đình. Hôm nào bố chồng đi vắng, em phải dọn dẹp xong xuôi rồi mới được ăn lại cơm và thức ăn thừa trong nồi.
|
Bà luôn có tư tưởng em chính là người đã trói chân chồng trong khi anh ta chưa muốn kết hôn. Ảnh minh họa.
|
Người ta có bầu thì được nâng niu, tẩm bổ. Còn em, càng ngày em càng gầy mòn vì chẳng có đủ chất dinh dưỡng để con khỏe mạnh. Em mất con khi chưa được 3 tháng, bác sĩ kết luận không rõ nguyên nhân.
Đứng trước sự mất mát như vậy, mẹ chồng em thản nhiên nói từ phòng bệnh: “Nó mà sảy đúng lúc thì con tôi đã chẳng phải cưới loại người như cô”. Em nghe câu nói ấy mà đau xé lòng. Khi em mất con, họ đã chẳng an ủi em được thì thôi, đường này còn xát muối vào vết thương của em.
Sau lần ấy, không hiểu sao mãi mà em vẫn không có con lại. Dù chịu khó tẩm bổ và ăn uống nhiều nhưng lần nào kết quả không có thai cũng khiến em thất vọng. Lúc đó mẹ chồng em lại quay sang chì triết em là cây độc không quả, hay nói rằng nhà bà vô phúc mới rước phải đứa con dâu vừa ngu đần vừa không biết đẻ. Đã có lần em định tự tử vì quá uất ức. Nhưng nghĩ đến bố mẹ đẻ, em lại phải vực dậy. Chỉ thương bố mẹ em lúc nào cũng yên tâm vì con gái lấy được nhà giàu có.
Em còn nhớ giây phút cầm chiếc que thử thai hiện lên 2 vạch là giây phút em vỡ òa trong sung sướng. Vậy mà khi em đưa cho chồng, anh ta ném lên giường rồi sẵng giọng: “Chỉ là có chửa thôi có gì đâu mà phải làm quá lên”. Chạnh lòng vì câu nói đó nhưng niềm vui mang thai đã khiến em quên đi tất cả.
|
Lúc bác sĩ nói em phải làm phòng thủ thuật để nạo cái thai ra, em đã sốc đến mức ngất đi. Ảnh minh họa
|
Nhưng ông trời cũng không thương xót cho mẹ con em. Con ở được với em chưa tròn 3 tháng thì em bị động thai do làm việc quá sức. Dù đã vào viện nhưng em vẫn không thể giữ con vì thể trạng yếu. Lúc bác sĩ nói em phải làm phòng thủ thuật để nạo cái thai ra, em đã sốc đến mức ngất đi.
Khi tỉnh dậy, em thấy mẹ chồng và chồng đang ở bên cạnh. Nghĩ rằng mình được an ủi, ai ngờ mẹ chồng em chửi em ngay trong phòng bệnh nhân: “Làm đàn bà, đến con cũng không giữ được thì sống làm gì. Sao cô không chết đi cho nhà tôi đỡ chật”.
Chồng em ngồi ngay đó nhưng không nói được tiếng nào động viên vợ. Đúng lúc ấy mẹ em đến và nghe được những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng. Mẹ em òa khóc lên vì thương con rồi nói em hãy về nhà ở với bố mẹ. Lúc ấy em cảm thấy mình thật đáng thương và đáng trách. Chỉ vì em chọn sai người mà bây giờ cả bố mẹ đẻ cũng khổ vì em.
Hôm nay là ngày em ra viện. Dù bố chồng đến và nói sẽ đưa em về nhưng em không đồng ý. Em muốn làm lại cuộc đời, muốn được sống như 1 con người thật sự. Ngày mai em sẽ gửi đơn ly hôn cho chồng, và dù anh ta ký hay không em cũng nhất định giải thoát cho mình. Dù muộn màng và đã mất mát quá nhiều nhưng quyết định của em là đúng phải không các chị?
Theo Thu Hương/Emdep