Tôi sinh ra ở thành phố. Bố mẹ làm kinh doanh, có của ăn của để. Trước khi lấy chồng, tôi không phải động chân động tay vào việc nhà, cũng chưa từng chịu cảnh thiếu thốn.
Thế nhưng, nhà chồng tôi thì khác.
Ngày theo anh về ra mắt, tôi có chút giật mình. Căn nhà bố mẹ anh ở nằm trên lưng chừng đồi. Cửa vào chỉ là tấm liếp che chắn. Trong nhà, không có tivi, tủ lạnh, cũng không có bất cứ vật dụng nào đáng giá.
Tuy nhiên, tôi lại nghĩ, ở hoàn cảnh như vậy, anh vẫn vươn lên, đỗ đại học và tự xoay sở tiền để học. Hiện tại, anh lại được nhận vào làm ở công ty nước ngoài. Chứng tỏ anh là người có ý chí.
Vì thế, tôi quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình.
Cưới xong, vì không muốn ở rể nên anh dẫn tôi đi thuê một phòng trọ rộng hơn 20m2. Nhưng, khu trọ chúng tôi thuê có an ninh không tốt. Xe máy tôi để bị kẻ trộm lấy mất.
Bố mẹ tôi xót của, lại sợ chúng tôi không an toàn nên gọi chúng tôi về, tuyên bố cho hai vợ chồng một mảnh đất rộng 50m2 ở sâu trong ngõ.
Mẹ nói với tôi, mẹ có thể cho chúng tôi tiền xây nhà, nhưng vì con rể không muốn phụ thuộc nhà vợ nên việc xây dựng, bố mẹ để chúng tôi tự lo.
Sau đó, chồng tôi chạy vạy xây được một nhà mái bằng, có 2 phòng ngủ.
Cách đây gần 2 tháng, tôi sinh con trai. Chồng tôi phải đi công tác nhiều, không có thời gian chăm vợ con nên anh đón mẹ ở quê lên sống cùng.
Mẹ chồng tôi vốn sinh ra trong nghèo khó nên rất tiết kiệm. Tôi mới sinh con, cơ thể còn yếu nhưng đồ ăn còn dư từ bữa trước, thậm chí 2, 3 ngày trước, bà vẫn đun lại cho tôi ăn.
Tôi không hài lòng nhưng vẫn cố nhịn vì nghĩ rằng, đó là do bà tiết kiệm chứ không phải vì bà không thương tôi.
Tuy nhiên, hành xử của mẹ gần đây khiến tôi rất khó chịu.
Tôi sinh con vào đúng tháng nắng nóng. Ngồi trong nhà tôi, người bình thường đã toát mồ hôi huống hồ sản phụ. Vì thế, chồng tôi phải đi mua 1 chiếc điều hòa.
Tháng đầu tiên sau khi sinh con, tôi bật điều hòa cả ngày cả đêm. Tiền điện thanh toán gần 2 triệu đồng. Mẹ chồng tôi rít lên vì tiếc của. Bà bảo tôi, chỉ có ăn với nghỉ ở nhà thì sống tiết kiệm cho chồng đỡ khổ. Hơn nữa, bật điều hòa không hề tốt cho trẻ nhỏ.
Từ đó, mỗi lần thấy tôi bật điều hòa, bà lại chạy vào phòng nhắc nhở. Nếu tôi không tắt đi thì bà giận dỗi, không ăn cơm.
Tôi nói với chồng. Chồng tôi cũng góp ý với mẹ nhưng bà nói đủ lý do khiến anh không thể cãi, nào là điều hòa không tốt cho đứa trẻ, việc tôi bật điều hòa khiến phòng bà bị ồn, không thể ngủ được …
Sau cùng, để mẹ được vui, chồng dặn tôi, hôm nào nóng quá thì nói khéo, xin phép mẹ. Tuy nhiên, lần nào tôi xin phép, bà cũng gạt đi.
Hôm vừa rồi, trời Hà Nội oi bức. Tôi không thể ngủ nổi nên quyết định bật điều hòa mà không hỏi ý kiến bà.
Nửa đêm, người tôi toát mồ hôi. Đứa trẻ cũng khóc rẫy, người ướt đầm đìa. Tôi bế con dậy thì phát hiện điều hòa đã bị tắt và điều khiển cũng không thể tìm thấy.
Hôm sau, tôi nghe mẹ nói chuyện với chồng tôi qua điện thoại rằng, tôi rất bướng, mẹ nói không nghe. Vì thế, mẹ quyết định cho chị Kim (chị gái chồng – nv) chiếc điều hòa để chị tháo về.
Chồng tôi khuyên tôi nên nín nhịn mẹ một thời gian. Khi nào con lớn, bà về quê thì tôi muốn gì được nấy.
Tuy nhiên, tôi thấy rất bức xúc. Tôi sợ rằng, sẽ có ngày, việc nín nhịn của tôi bị vượt ngưỡng. Hoặc tôi có thể bị trầm cảm.
Tôi nên làm gì bây giờ. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Vietnamnet