-Cô đi đi. Giờ nhà này không chứa được cô nữa đâu, cô mau thu dọn hành lí và ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!
Tôi vừa mới mệt mỏi thiếp đi sau khi vật vã khóc thương chồng thì mẹ chồng đùng đùng mở cửa vào phòng và hét lên như vậy. Tôi sững sờ. Mẹ chồng tôi đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì hết?
- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Sao mẹ lại đuổi con đi? Con đã làm gì sai sao mẹ ơi?
- Con trai tôi chết là vì cô, giờ cô còn hỏi tôi vì sao ư? Cô không có một chút ý thức gì về tội lỗi của bản thân ư?
- Mẹ? Con...
- Ban đầu thầy bói đã nói là hai đứa không hợp nhau, vậy mà cô còn nhất định quyến rũ con trai tôi, bắt nó cưới cô cho bằng được. Bây giờ thì hay rồi, con tôi đã mất cả mạng vì cô rồi đấy, cô hài lòng chưa? Cô đi ngay, đi ngay cho khuất mắt tôi!
|
Tôi uất hận vì bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà khi chồng vừa mất (Ảnh minh họa) |
Tôi khóc không ra tiếng vì lời mẹ chồng vừa nói. Bà nói tôi đã giết con trai bà, vì lời thầy bói ư? Hồi chúng tôi chuẩn bị cưới đúng là có đi xem thầy, thầy có nói hai đứa không hợp lắm, nhưng chỉ là trong cuộc sống thường ngày thỉnh thoảng khắc khẩu chút thôi, chứ đâu có nói tôi có số sát phu chứ? Giờ mẹ chồng tôi lại nói như vậy, thật khiến tôi vô cùng đau khổ.
- Chồng con anh ấy mất đi đã khiến con đau khổ tột cùng rồi, mẹ nói như vậy thì con biết phải làm sao?
- Làm sao ư? Cô trả con trai lại cho tôi đi! Cô làm được không? Nếu làm được thì cô làm luôn cho tôi đi, trả con trai lại cho tôi!
Mẹ chồng tôi gào khóc trong tuyệt vọng. Từng tiếng khóc của bà như từng nhát dao đâm vào trái tim đã tan nát và rỉ máu của tôi. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má tôi, còn lồng ngực thì nghẹn ứ. Từ lúc chồng mất cho đến giờ, tôi đã quá sức cùng lực kiệt cho việc khóc thương nên giờ đây, ngay cả sức để gào khóc, để thanh minh cho mình tôi cũng không còn nữa.
- Mẹ! Vậy con đền cho mẹ nhé, lấy mạng con đền cho mẹ nhé? Con cũng muốn đi theo chồng con để không phải chịu những nỗi đau như thế này nữa. Con chết đi được không mẹ?
Mẹ chồng tôi nhìn tôi như nhìn một kẻ điên. Bà im lặng thẫn thờ một lúc. Khi tôi tưởng như bà đã từ bỏ ý định đuổi tôi ra khỏi nhà, thì bà bỗng nói:
- Cô nghĩ mạng cô có giá đến thế sao? Cô chết bây giờ thì trên danh nghĩa vẫn là vợ con tôi, xuống dưới kia cô lại bám theo nó, làm hại nó thì sao? Không được, cô đừng có mơ làm như thế! Tôi không cho phép cô tiếp tục làm hại con tôi nữa! Do đó, nếu cô còn có lương tâm thì xin cô hãy buông tha cho con tôi đi!
- Mẹ!
Tôi hét lên và nhận được một cái bạt tai từ mẹ chồng!
- Cô không được phép chết trên danh nghĩa là vợ của con tôi, nghe rõ chưa?
Tôi bưng mặt khóc nức nở. Người mẹ chồng mà bình thường yêu quý tôi như mẹ ruột giờ đây đang ruồng rẫy tôi. Bà đang đối xử với tôi như một thứ tai họa đáng khinh bỉ. Tôi đáng bị như này sao? Mất đi chồng, giờ lại bị đuổi ra khỏi nhà chồng, tôi đáng bị như vậy sao?
Rồi tôi cũng buộc phải xách vali ra khỏi ngôi nhà đó trong sự uất hận. Đau đớn đến muốn chết đi, nhưng cứ nghĩ đến những lời của mẹ chồng, tôi lại không dám, và cũng không cam tâm. Bà đã nói vậy, thì tôi sẽ phải sống, hơn nữa càng phải sống tốt để chứng minh cho bà thấy rằng, tôi không có số sát phu, tôi không giết con trai bà.
Hai năm sau khi bị đuổi khỏi nhà chồng cũ, nỗi đau ngày nào giờ đã nguôi ngoai. Tôi quyết định kết hôn với người mới. Cầm tấm thiệp mời trên tay, tôi do dự về việc mời mẹ chồng cũ. Sau bao đắn đo suy nghĩ, cuối cùng tôi vẫn đến căn nhà xưa. Những tưởng sẽ bị mẹ chồng ruồng bỏ một lần nữa, nhưng khi bà nhìn thấy tấm thiệp trên tay tôi, bà lại ôm chầm tôi và khóc:
- Mẹ xin lỗi vì khi xưa đã nặng lời với con. Nhưng xin con hãy hiểu cho mẹ! Mẹ thương con như con gái ruột của mình vậy, nhìn con đau khổ mẹ cũng đau gấp trăm lần. Mẹ sợ con cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau mất chồng mà không gượng dậy được. Con còn trẻ, còn có cả tương lai phía trước. Con trai mẹ bạc mệnh, nó không có cơ hội mang lại hạnh phúc cả đời cho con, thì mẹ phải thay nó đẩy con đi. Con cần có hạnh phúc của riêng mình, con xứng đáng vì con là một đứa con gái ngoan, mẹ biết điều đó.
Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi sững sờ. Cả đau thương và hạnh phúc cùng dồn lại trong tim. Không ngờ bao lâu nay nỗi uất hận của tôi dành cho mẹ chồng là vô nghĩa, là tội lỗi.
- Mẹ, con xin lỗi mẹ...và cảm ơn mẹ nữa! Cảm ơn mẹ, đã tái sinh cuộc đời con!
Theo Nld.com.vn