Mẹ chồng "thưởng nóng" osin trẻ 1 căn nhà, con dâu choáng váng nhập viện

Google News

Mọi sự cứ trùng hợp thời điểm với nhau đến một cách khó tin. Thế nhưng không xác minh hẳn được chuyện gì nên tôi cũng cứ thế để chuyện căn nhà chìm vào quên lãng.  

Giờ đây tôi vẫn không biết phải đối diện thế nào khi trở về căn nhà đó. Sẽ thế nào khi đứa trẻ được sinh ra? Tôi sẽ là gì trong căn nhà đó? Quả thực có nằm mơ tôi cũng không nghĩ được, mẹ chồng tôi và anh lại có thể làm điều tàn nhẫn đó.
Tôi và anh biết nhau từ khi còn nhỏ do bố tôi và bố anh là bạn làm ăn thân thiết. Thế nhưng mãi khi sau này, chúng tôi mới thực sự quen và tìm hiểu nhau khi cùng du học bên trời Tây.
Anh khá đẹp trai lại có tài ăn nói. Khi biết chúng tôi đang qua lại tìm hiểu nhau, gia đình hai bên đều ra sức ủng hộ. Thế nên sau khi về nước được 3 tháng, đám cưới linh đình của chúng tôi đã được diễn ra.
Gia đình chồng tôi chỉ có anh là con một nên sau khi lấy nhau, tôi vui vẻ về sống chung cùng bố mẹ chồng. Bố mẹ anh suy nghĩ khá thoáng, ông bà cũng không bắt buộc vợ chồng tôi phải ở cùng. Song nghĩ cảnh bố mẹ già, nhà thì rộng lại chẳng có tiếng người, tôi quyết định vợ chồng về sống cùng bố mẹ.
Cuộc sống tân hôn của chúng tôi có thể nói là khiến nhiều người phải ganh tỵ. Tôi được chồng chiều chuộng cũng như bố mẹ chồng chăm lo hết mực. Nghĩ mình còn trẻ nên chúng tôi cũng chưa vội có con, vài tháng hai vợ chồng lại cùng nhau đi đây đi đó. Nếu như nhiều nhà bố mẹ chồng coi đó là việc gai mắt thì thậm chí trước khi đi, tôi còn được mẹ chồng cho tiền tiêu vặt.
Me chong
Nghĩ cảnh bố mẹ già, nhà thì rộng lại chẳng có tiếng người, tôi quyết định vợ chồng về sống cùng bố mẹ.(Ảnh minh hoạ) 
Kết hôn được 1 năm, chúng tôi bắt đầu "thả" để có con vì dù sao tôi cũng biết anh là cháu đích tôn, hơn nữa chuyện sinh đẻ cũng không thể chần chừ mãi được. Thế nhưng ông trời lại không cho ai trọn vẹn mọi đường.
Vài ba tháng rồi 1 năm "thả" các kiểu mà vẫn không trúng, tôi quyết định cùng chồng đi khám để tìm hiểu rõ nguyên nhân. Tôi đã khóc khi nghe thấy bác sĩ nói tôi bị đa nang buồng trứng nên sẽ khó khăn trong việc sinh con. Tuy bác sĩ có động viên hai vợ chồng cứ tinh thần thoải mái song tôi dường như không thể nghĩ tới chuyện gì khác ngoài việc khó có thể làm mẹ.
Tinh thần tôi sa sút một cách nhanh chóng. Thấy tôi gầy rạc đi, chồng tôi cũng như bố mẹ hai bên lo lắng lắm. Mẹ chồng tôi thậm chí còn mở lời bảo chồng tôi cho tôi về ngoại để mẹ con dễ bề thủ thỉ, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Không một ai buông nửa lời trách móc, song không hiểu sao, tôi lại cứ đau đáu một nỗi đau.
Thế rồi mọi chuyện cũng qua, tôi cũng đã vực dậy được tinh thần và quyết tâm ăn ngủ nghỉ điều độ cũng như tìm hiểu các phương pháp để có thể tăng khả năng thụ thai. Gia đình chồng tôi luôn nói, con cái là lộc của trời cho, không nên quá căng thẳng.
Một hôm, tôi đau bụng nên xin về sớm. Vừa về đến nhà, tôi đã bắt gặp cảnh mẹ chồng đang đưa cho cô osin trẻ một tờ giấy. Thấy tôi về, cả hai đều tỏ ra bối rối khác thường. Đang vội đau bụng nên tôi cũng không để ý nhiều mà chỉ xin phép lên phòng luôn.
Tối hôm đó, chắc có lẽ quá vui mừng nên cô osin trẻ kia cứ đứng ngắm mãi tờ giấy. Chị em vốn không chênh nhau nhiều tuổi, thấy thế tôi bỗng chạy ra giật lấy tờ giấy để trêu thì bỗng giật mình khi phát hiện đó là giấy tờ nhà.
Cô ấy có vẻ muốn giấu nhưng trước sự tra hỏi của tôi, cô osin liền khai ra, đó là căn nhà được mẹ chồng tôi "thưởng nóng".
Một căn nhà chứ đâu phải mớ rau mà mẹ chồng tôi có thể dễ dàng cho đi như vậy, nhất là khi nhà chồng tôi cũng làm kinh doanh, đâu thể có chuyện bỏ đồng tiền ra đơn giản như vậy được. Tôi đem thắc mắc hỏi mẹ thì bà tỏ ra hết sức bối rối.
- Là căn nhà nhỏ nhỏ ở ngoại ô mẹ mua từ đã lâu nhưng không có người ở, cho thuê lại sợ nhỡ làm sao. Con bé đó cũng nhanh nhẹn nên coi như mẹ làm phúc, nó ở được giúp cho nhà mình lâu dài thì con cũng đỡ vất vả.
Tôi thực sự thấy khó hiểu song cũng không hỏi thêm nhiều. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như một hôm tôi không thấy biểu hiện lạ của osin trẻ. Cô ta bỗng nôn thốc tháo sau mỗi khi ăn. Tôi nghi ngờ bèn hỏi thẳng liệu có phải cô ta đang chửa thì hôm sau bỗng thấy mẹ chồng tôi báo cô ta xin nghỉ việc.
Mọi sự cứ trùng hợp thời điểm với nhau đến một cách khó tin. Thế nhưng không xác minh hẳn được chuyện gì nên tôi cũng cứ thế để chuyện căn nhà chìm vào quên lãng cho đến một ngày tôi tình cờ bắt gặp cô osin kia với cái bụng to tướng đang nói chuyện với mẹ chồng tôi trong phòng khách.
- Cái thai cũng đã lớn rồi, con sợ ở 1 mình căn nhà kia, nhỡ có chuyện gì xảy ra lại ảnh hưởng đến cháu mẹ. Con muốn về đây ở và có 1 danh phận nhất định. Chẳng lẽ, mẹ để người đẻ ra cháu đích tôn của mẹ phải sống chui lủi dưới danh phận osin mãi sao?
- Cô im ngay và đừng bao giờ gọi tôi là mẹ. Tôi chỉ có một đứa con dâu là cái T. (tên tôi). Nếu không vì bố tôi gần đất xa trời chẳng thể nào sống lâu được nữa mà chúng nó lại hiếm muộn, tôi sẽ không bao giờ để cô làm điều đó. Hãy ngậm miệng lại, cầm căn nhà đó và giữ cái thai cho thật khoẻ mạnh đi.
Tôi như chết lặng khi nghe lén được cuộc hội thoại giữa hai người họ. Hoá ra, căn nhà đó là mẹ chồng tôi "thưởng nóng" cho cô ta vì cái thai trong bụng sao? Và bố của đứa bé, không ai khác lại chính là người đàn ông hàng đêm tôi vẫn đầu gối tay ấp.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng mọi thứ trước mắt bỗng đen kịt lại. Lúc tỉnh dậy thì tôi đã ở trong viện, gia đình chồng tôi đã túc trực bên cạnh từ bao giờ. Tôi nhìn họ mà nước mắt cứ ứa ra.
- Tất cả là lỗi của mẹ. Thằng H. không có lỗi gì trong chuyện này hết. Chỉ là vì mẹ quá mong có người nối dõi trước khi ông ra đi mà mới mắc sai lầm ấy. Xin con hãy hiểu và thông cảm cho mẹ. Mẹ chỉ là muốn có cháu chứ không suy nghĩ gì hơn ...
Sai lầm ư? Chỉ vì muốn sớm có cháu ư? Tôi đâu phải bị vô sinh mà chỉ là khả năng thụ thai khó khăn hơn thôi mà. Sao họ lại có thể làm cái điều tàn nhẫn đến vậy với tôi. Rồi đây tôi sẽ phải làm sao với đứa bé khi nó chính là giọt máu của chồng tôi?
Theo Thanh Thuý/Khám phá