Mẹ chồng tối ngày đày đọa chuyện cháu dị tật, tôi tức nước vỡ bờ

Google News

Như giọt nước tràn ly, tôi gào lên: "Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn lại mình đi...".

Lần đầu tiên chia sẻ với mọi người câu chuyện của mình, tôi rất tiếc vì đó là một chuyện chẳng mấy vui vẻ. Mấy năm nay tôi và mẹ chồng đã có xích mích, tôi cũng biết mẹ chồng không ưa gì mình. Nhưng đến hôm nay, bao bức xúc trong tôi dâng trào dẫn đến việc tôi đã bộc phát và nói ra những lời không hay.

Sống với nhau một thời gian lâu, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu rõ mẹ chồng mình là người như thế nào. Lúc tôi mang bầu, hay bị động thai và mệt mỏi. Miệng thì bà chửi rủa nhưng vẫn đi chợ mua đồ ngon về nấu cho con dâu tẩm bổ dưỡng thai.

Như chồng tôi nói, mẹ anh là người trực tính và thương con cháu. Duy chỉ có một điều mà đến tận bây giờ bà vẫn chưa sửa được, đó là bà độc miệng lắm. Tôi không biết những người có tuổi khác có giống mẹ chồng mình không. Nhưng mẹ chồng tôi ngoa ngoắt và thường nói ra những lời nói làm người khác tổn thương rất nhiều.

Thương con, vợ chồng tôi quyết giữ lại đợi khi nào con ra sẽ làm phẫu thuật. (Ảnh minh họa)

Trước khi tôi về làm dâu, mẹ chồng tôi và hàng xóm đã xích mích. Vì chẳng ưa gì nhau nên mỗi khi gặp nhà họ ở trước sân, mẹ chồng tôi lại đá đểu vài câu cho bõ tức. Thôi thì chuyện người lớn nói với nhau, đằng này mẹ chồng tôi còn lôi cháu nhà họ ra để nói. Ngày ấy thằng bé hơi chậm nói, thế mà suốt ngày mẹ chồng tôi nói đổng rằng nhà mình đang sống cạnh gia đình có thằng câm. Tôi nghe còn thấy chướng tai, huống hồ người ta mà nghe thì sẽ thế nào? May mà đứa bé ấy giờ thông minh lanh lợi, lại chẳng ngọng nghịu gì.

Việc mẹ chồng hay khẩu nghiệp, chồng tôi khuyên mãi chẳng được. Ngay cả tôi cũng suốt ngày bị mẹ chồng móc mỉa. Nguyên nhân là hồi bầu bí, tôi hay bị ốm và mệt mỏi. Chuyện này xảy ra, tôi có mong muốn gì đâu. Nhưng mẹ chồng tôi cứ bảo do tôi không biết giữ, không biết làm mẹ. Thậm chí có hôm, bà thở dài sườn sượt: "Mới bầu mà đã ốm đau thế này, sau đẻ ra chẳng biết có nuôi được không". Hôm ấy uất quá, tôi khóc nấc lên đòi về nhà mẹ đẻ.

Khi được 22 tuần, chúng tôi đi siêu âm và biết con bị hở hàm ếch. Thương con, vợ chồng tôi quyết giữ lại đợi khi nào con ra sẽ làm phẫu thuật. Lúc về nhà nói chuyện với mẹ chồng, tôi run sợ không nói nên lời. Còn mẹ chồng tôi nghe xong thì đập bàn quát: "Gen nhà này không ai bị thế cả, có phải do cô rước bệnh về cái nhà này không? Tôi biết ngay mà".

Từ lúc ấy đến khi sinh, tôi khóc không biết bao nhiêu lần vì bị mẹ chồng đay nghiến. Tôi sinh con ra, mẹ chồng chẳng bế vì bà bảo nhìn xấu hết phần thiên hạ. Nhiều bữa tôi cứ ôm chặt con vào lòng và khóc vì quá thương con.

Mấy hôm nay em chồng tôi vừa sinh con, mẹ chồng càng được thể chửi rủa tôi. Đi ra thì bà thở dài, đi vào bà lại nói: "Nhà bên ấy có phúc thật, được con gái tôi đẻ cho đứa cháu trắng trẻo bụ bẫm. Còn dâu nhà này, đến một người lành lặn cũng không đẻ nổi".

Như giọt nước tràn ly, tôi gào lên với mẹ chồng: "Mẹ ơi, mẹ nhìn lại mình đi ạ. Hàng ngày mẹ vẫn hay soi mói người khác, mẹ rủa nhà họ có cháu bị câm, mẹ rủa cả cháu mình không khỏe mạnh. Đấy là tại mẹ khẩu nghiệp nhiều quá mà ra đừng đổ lỗi cho ai khác nữa".

Tôi tức quá nên nói vậy, còn mẹ chồng thì chửi bới, mắng mỏ tôi hỗn láo xong lại dọa tự tử. Nếu là lúc trước, tôi sẽ xin lỗi cho qua chuyện. Thế nhưng giờ phút này, tôi muốn bung bét tất cả. Những gì tôi nói cũng đâu có sai, mẹ chồng tôi ăn ở phải tích phúc cho con cháu. Đằng này suốt ngày khẩu nghiệp như thế, làm sao con cháu có thể khỏe mạnh, hạnh phúc được? 

Theo Báo Tổ quốc