Tâm sự của một người mẹ nghiện rượu khiến không ít người nhói lòng.
Tôi biết phản ứng như vậy có hơi quá khích đối với một bà mẹ nhưng câu chuyện của mẹ con tôi khác biệt và phức tạp hơn nhiều.
|
Ảnh: PopSugar
|
Trong nhiều năm, tôi đã là một người mẹ không đáng tin cậy, không giữ lời hứa và nói dối con mình, cũng không cho con mình sự an toàn về mặt tình cảm và thể xác mà một đứa trẻ đáng được nhận. Tôi là người nghiện rượu.
Trong vài năm đầu, tôi đã cố gắng hết mình để trở thành một bà mẹ tốt nhưng khi con gái tôi lên 6 tuổi, chứng nghiện rượu của tôi đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Con bé nhanh chóng hiểu rằng không nên tin tưởng tôi. Con bé phải trưởng thành từ quá sớm và từ từ xây dựng một bức tường ngăn cách, đẩy tôi đi và tự bảo vệ bản thân khỏi nỗi sợ hãi, thất vọng, lo lắng triền miên do những hành vi mà tôi gây ra.
Khi con gái tôi 10 tuổi, tôi không còn nghiện rượu nữa. Tôi đã cai nghiện trong sáu tháng. Khi tôi thay đổi bản thân trở thành một con người mới, tôi đã hy vọng quan hệ của chúng tôi sẽ mau chóng được hàn gắn.
Tôi mong đợi con bé sẽ khen tôi vì giữ được sự tỉnh táo trong nhiều tháng liền. Tôi sẵn sàng trò chuyện với con gái cùng những tiếng cười đùa, ôm hôn. Nhưng khi tất cả những điều đó tôi đều không nhận được, tôi sốc và cảm thấy như bị chối bỏ. Dần dần, nhận thức của tôi trở nên rõ ràng hơn để đặt cái tôi của bản thân sang một bên.
Tôi bắt đầu xem xét những gì mình đã gây ra. Tôi nhận ra rằng việc uống rượu đã để lại những vết sẹo không dễ gì chữa lành. Con gái tôi, bằng vốn từ của một đứa trẻ 10 tuổi, đã nói với tôi rằng: "Mẹ ơi, con vẫn sợ lắm".
Tôi thường xuyên để con bé nói bất cứ điều gì nó muốn nói. Công việc của tôi là lắng nghe con mình. Đó là một phần trong việc chữa lành những tổn thương của con bé và cũng là một phần trong quá trình chữa lành mối quan hệ của chúng tôi.
Đây là một chặng đường dài đòi hỏi sự nhẫn nại, đồng cảm và thấu hiểu lẫn nhau. Tôi đã hiểu được sự vị tha từ việc dõi theo cô con gái xinh đẹp, kiên cường của tôi chữa lành những thương tổn. Tôi thấy những người bạn của con bé ôm lấy mẹ chúng nhưng con gái tôi lại tránh xa khi tôi chạm vào con bé.
Tôi thấy con bé chạy đến chỗ bố nó báo tin vui, còn tôi lại là người biết sau cùng. Tôi đã ghen tị. Tôi muốn cái mà tôi đã không có được.
Tôi muốn một điều gì đó có thể khiến tôi cảm thấy tốt hơn khi ngay từ đầu tôi đã là một bà mẹ tồi. Nhưng tôi đã phải tin tưởng - tin tưởng vào thời gian và con gái tôi. Con bé đã cho tôi niềm tin rằng hành trình này đang diễn ra đúng cách.
Những gì tôi đã học được từ con gái tôi là vô giá. Con bé đã cho tôi thấy sự tha thứ và tình yêu vô điều kiện thông qua hành động. Con bé đã thấy được hy vọng và không bao giờ từ bỏ tôi. Có thời gian con bé sống xa tôi nhưng vẫn không vứt bỏ tình yêu với người mẹ này.
Con bé dạy tôi rằng sức mạnh của siêu anh hùng đến từ những điều nhỏ nhặt và dạy tôi cách yêu thương. Nhưng có lẽ bài học quan trọng nhất đó là những điều tốt đẹp sẽ đến với những người biết chờ đợi.
Chúng tôi đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ trong hơn bốn năm và điều kỳ diệu không xuất hiện vào thời điểm tôi ngừng uống rượu, sợi dây liên kết giữa chúng tôi đặc biệt hơn nhiều và xứng đáng để kiên trì, nỗ lực. Chúng tôi đã làm được, và không ngừng cố gắng để hàn gắn những vết thương.
Tôi đã cai nghiện được hơn bốn năm nay, giờ con gái tôi đã gần 15 tuổi. Mỗi ngày tôi đều cảm ơn Chúa vì sự tỉnh táo của bản thân và vì tình yêu thương cùng sự tin tưởng của con gái đối với tôi đã quay trở lại. Cho con bé thời gian và không gian cần là điều tốt nhất mà tôi có thể làm.
Tôi giờ đây không ngừng rơi nước mắt từ những điều đơn giản nhất: nhắn tin Snapchat với con bé sau giờ học, cách con bé tìm kiếm tôi sau trận đấu khúc côn cầu, một cái ôm, hoặc bất ngờ với câu "Con yêu mẹ".
Sau sự đàn áp bởi nỗi sợ hãi và oán giận, những dấu hiệu tình cảm đó thật đáng để chờ đợi. Đó là minh chứng cho việc thời gian và tình yêu sẽ từ từ chữa lành những vết thương - của con bé, của tôi và của mẹ con tôi.
Theo Hà Phương/Vietnamnet