Tôi và Thứ là bạn cùng quê, lớn lên cùng nhau rồi lại cùng nhau đi nghĩa vụ quân sự.
Hết nghĩa vụ, Thứ đi học nghề mộc rồi về quê mở xưởng. Tôi lên Hà Nội, làm công nhân cơ khí.
Hai thằng ít có dịp gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Tôi gọi bố mẹ Thứ là thầy u. Thứ cũng xưng con với bố mẹ tôi.
Năm 2008, tôi lấy vợ. Hai vợ chồng muốn mua một căn nhà nhưng thiếu 200 triệu. Tôi hỏi vay khắp nơi mà không được.
Cuối cùng, tôi tâm sự với Thứ. Thứ mắng tôi một hồi rồi nói, bạn bè để làm gì mà có khó khăn lại giấu kín.
Rồi Thứ vét sạch vốn liếng và vay thêm đâu đó đưa cho tôi 200 triệu. 4 năm sau, tôi mới dồn đủ để trả cho cậu ấy. Sau đó, vì một vài chuyện, Thứ mâu thuẫn với 1 nhóm xã hội đen ở quê.
Tết 2016, xưởng mộc của cậu ấy bị thiêu rụi, toàn bộ vốn liếng, của cải biến thành tro.
Biết không thể làm ăn ở đất đó nữa, cậu ấy đưa vợ con lên Hà Nội, thuê phòng trọ.
Thứ hỏi tôi có tiền không để Thứ vay mở xưởng nhưng tôi không giúp được.
Thứ đi làm thuê được khoảng 7,8 tháng thì chán nản. Đúng lúc đó, họ hàng của Thứ có người định cư bên Đức, cần người sang đó làm công.
Người này sẽ ứng tiền lo thủ tục, tiền vé máy bay và các khoản chi phí. Vì thế Thứ quyết định đi. Thứ nói, muốn đi 4,5 năm để kiếm chút vốn, về nước làm lại từ đầu.
Thứ dặn tôi, trong thời gian cậu ấy đi vắng, nếu vợ con, bố mẹ cậu ấy cần giúp đỡ, tôi không được từ chối. Tôi đã hứa với Thứ nên thường xuyên thăm hỏi bố mẹ và ủy quyền cho vợ quan tâm đến vợ con của Thứ.
Vợ Thứ cũng hay đi lại nhà tôi. Cô ấy tỏ ra ngại ngùng tôi nhưng lại coi vợ tôi như chị gái (cô ấy kém vợ tôi 6 tuổi).
Vợ tôi nói, cô ấy rất đáng thương. Mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau nên mẹ Thứ thường xuyên gọi cho con trai để nói xấu và xúi giục Thứ bỏ vợ. Có hôm, nghe tin vợ Thứ đi chơi với đàn ông, bà còn lên tận phòng trọ đánh con dâu.
Tôi biết mẹ Thứ không hiền nhưng tôi không nghĩ bà sẽ làm thế. Tuy nhiên, có 1 dịp về quê, tôi đến thăm bố mẹ Thứ thì chứng kiến, bà túm tóc đánh con dâu túi bụi.
Sau đó, tôi được biết, vợ Thứ làm mất chiếc xe máy mà Thứ mới gửi tiền về mua.
Tự nhiên, trong lòng tôi thấy rất thương người phụ nữ ấy. Từ đó, tôi chủ động quan tâm vợ con Thứ hơn.
Vợ Thứ được tôi mở lời nên cũng hay tâm sự với tôi. Một hôm, vợ con tôi về quê, mấy đồng nghiệp ở công ty lại hẹn đến nhà ăn uống. Vì thế, tôi gọi vợ Thứ đến nấu nướng giúp.
Tối đó, tôi uống khá nhiều rượu. Vợ Thứ đã cho con về quê nên cũng không vướng bận. Cô ấy ở lại đến cuối bữa để thu dọn bát đũa cho tôi.
Không nhớ, sau khi bạn bè về, tôi đã làm gì hay nói gì mà sáng dậy, tôi thấy vợ Thứ nằm trên giường cùng mình.
Tôi vội vùng dậy thì cô ấy giữ lại. Thế là, chúng tôi đã đi quá giới hạn với nhau. Sau đó, tôi rất ân hận. Tôi đã tự nhủ sẽ không lặp lại sai lầm lần thứ 2.
Thế nhưng, vợ Thứ lại gặp chuyện không may và tôi lại không đành lòng bỏ rơi cô ấy. Dần dần, từ tình thương, tôi chuyển sang tình yêu với cô ấy lúc nào không hay. Chúng tôi cứ thế vụng trộm với nhau suốt mấy tháng trời.
Lý trí nhiều lần nhắc tôi không được làm như vậy nhưng trái tim tôi lại bị cô ấy giữ lại. Tôi không biết phải làm như thế nào bây giờ.
Mong mọi người đừng chửi rủa tôi mà hãy cho tôi lời khuyên để tôi tỉnh táo trở lại.
Độc giả giấu tên
Theo Vietnamnet