- Mai bố mẹ về rồi, bố mẹ cũng nói luôn, bố mẹ không đồng ý anh lấy con bé đó đâu.
Tôi nghe xong lặng người… Tiếng anh vang lên:
- Tại sao vậy bố?
- Thì đấy, anh xem, đàn bà con gái gì mà có khách đến chơi, mâm cơm nấu cũng không nên hồn, mỗi thứ thì bôi ra một tí, bày không biết bao nhiêu là chén bát mà ăn chẳng cái gì ra cái gì. Sau này con là con trưởng, vợ sẽ phải cáng đáng nhiều, nhà có khách mà làm mâm cơm thế người ta cười cho thối mũi. Gớm nó nấu lên rồi thì phải cố mà ăn chứ nói thật bố không nuốt nổi mấy cái thứ nó làm.
Bạn trai tôi ra sức giải thích, thanh minh cho tôi, rằng đó là món ăn Tây nó thế, rồi bạn gái nấu ăn cũng ngon… Nhưng bố mẹ anh cứ gạt đi. Mẹ anh còn tiếp lời:
- Thật ra mấy cái đó cũng chẳng quan trọng lắm, không biết thì sau này về dạy cũng được. Nhưng qua ngủ ở đó mới thấy, gớm, người đâu mà trắng xanh như tàu lá, nhìn nó mặc cái bộ đồ ngủ không thấy có tí sức sống nào. Đàn bà con gái phải có tí da tí thịt mỡ màng, đây cứ yếu rớt ra, sau này chửa đẻ làm sao. Bố mẹ là nhất quyết không đồng ý đâu đấy. Anh làm sao thì làm.
Tôi quay về. Từ trước đến nay yêu nhau, tôi biết anh luôn là người rất nghe lời bố mẹ. Lần này, thái độ của bố mẹ anh kiên quyết như vậy chắc chắn sẽ làm anh khó nghĩ rất nhiều. Bản thân tôi cũng cảm thấy chạnh lòng và bị tổn thương khi nghe những lời nói đó.
Hôm sau, tôi điện thoại cho anh nói lời chia tay. Tôi đã kể cho anh việc mình nghe thấy tất cả. Anh im lặng! Giá mà anh giữ tôi hoặc bảo tôi cho anh thêm thời gian, nhưng đằng này anh chỉ lặng im không nói gì.
Vậy là cuối cùng, cuộc tình của tôi chấm dứt. Tôi không trách bố mẹ anh, mà chỉ trách tình yêu anh dành cho tôi chưa đủ lớn. Mới chỉ có thế anh đã sẵn sàng buông tay thì có đến với nhau, trước những biến cố của cuộc đời, người đàn ông như thế làm sao bảo vệ tôi được.