Lượng sức mình không đủ để có một chỗ ngồi ở giảng đường đại học nên tôi bằng lòng với tấm bằng tốt nghiệp cấp III, trở về quê lao động cùng bố, mẹ, chờ cơ hội kiếm được việc làm ra tấm ra món để tự nuôi thân và phụng dưỡng bố, mẹ sau này.
|
Ảnh minh họa. |
May mắn cho tôi không phải chịu cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời quá một năm, bởi tôi được xã ưu tiên cử đi lao động xuất khẩu ở nước ngoài ngay khi có chủ trưởng của danh nghiệp về tuyển. Sau khi hết hợp đồng, tôi lại một lần nữa may mắn nằm trong số công nhân được kí thêm thời hạn 3 năm cho công việc đang làm của mình.
Trở về nước, có số vốn kha khá trong tay, tôi quyết tâm bám trụ nơi thành phố. Sẵn số tiền tích cóp qua 6 năm lặn lội xứ người, sẵn đam mê làm giàu ở cái tuổi 25 đầy sức sống, tôi mạnh dạn tập hợp hơn chục anh em cùng chia ngọt, xẻ bùi từ ngày xa quê để thành lập công ty tư nhân môi giới bất động sản.
Vốn không quá lớn vì vậy chúng tôi biết lấy ngắn nuôi dài, kinh doanh bằng chữ tín nên tiếng lành đồn xa, chưa khi nào công ty vắng khách. Công việc thuận lợi, xuôi chèo mát mái, nên chỉ sau 4 năm cống hiến hết sức mình cho công ty tôi đã đủ tiền mua 1 căn hộ rộng rãi ở mặt ngõ con phố tương đối yên tĩnh với dự định sẽ đón bố, mẹ lên cùng.
Tuy vậy khi biết nguyện vọng của tôi, bố mẹ từ chối bởi 2 chị gái tôi lấy chồng ngay làng, sớm tối các chị chạy qua, chạy lại rồi các cháu ngoại xum vầy, ríu rít cùng ông, bà, vả lại bố, mẹ đã quen sống ở quê, không muốn bỏ mồ mả cha ông để lên phố. Chiều lòng bố, mẹ cứ rỗi lúc nào là tôi tranh thủ về quê thăm bố, mẹ, thăm các chị gái và các cháu.
Công việc tuy bận rộn, rồi năng về quê thăm bố, mẹ nhưng tôi hoàn toàn yên tâm vì hàng xóm sát vách nhà tôi là anh Huy, một kỹ sư phần mềm đang công tác trong công ty của nhà nước. Anh Huy đã 37 tuổi mà vẫn độc thân, tôi không muốn tò mò gia cảnh riêng của anh, chỉ biết rằng anh tốt tính, xởi lởi, thân thiện với mọi người trong ngõ. Nhà riêng đã có, kinh tế quá ổn, tôi chỉ còn lo tìm một nửa kia cho mình khi sắp bước vào tuổi 30, các tuổi không còn trẻ để rong chơi, lựa chọn nữa.
Rồi cuộc đời ưu ái đã đem đến cho tôi, em tên Phượng, là con gái út của một khách hàng mua nhà qua môi giới của công ty tôi. Phượng 21 tuổi, em ở nhà bán đồ gia dụng cùng mẹ. Phượng chiếm được cảm tình của tôi khi em tiếp chuyện tôi rất lịch sự, nhẹ nhàng và luôn lắng nghe, trân trọng ý kiến của tôi.
Một năm đủ để tôi và Phượng đồng cảm, tôi đón Phượng về căn nhà của mình bằng một đám cưới đầm ấm vui vẻ với sự hiện diện của đôi bên bố, mẹ, họ hàng. Việc ở công ty ngày càng nhiều khiến tôi vắng nhà liên tục, nhưng được cái có đi đâu tôi cũng không phải áy náy lo cho Phượng vì đã có anh Huy thường xuyên ghé sang, lúc nhắc Phượng cẩn thận cửa nẻo, lúc giúp việc nọ, việc kia, lúc an ủi, trò chuyện cho Phượng đỡ buồn.
Tưởng “bán anh em xa mua láng giền gần” được anh hàng xóm tốt bụng chân tình, nào ngờ chiều qua có việc đột xuất về nhà mà không báo trước cho vợ, tôi ngạc nhiên khi thấy cửa vẫn khóa kín, lại nghe như có tiếng Phượng bên nhà anh Huy.
Nghĩ chắc anh Huy đau ốm gì đó nên Phượng sang giúp, tôi gõ cửa định hỏi thăm…Tôi bàng hoàng, chết điếng khi tận mắt nhìn thấy Phượng đầu tóc rối bù, áo cài chưa hết cúc, đang lúng túng như gà mắc tóc bước ra từ phòng ngủ của anh Huy.
Phượng một mực kêu oan rằng trời nóng quá, em bán hàng với mẹ xong định về nhà tắm nhưng bỏ quên khóa cửa không vào được phải sang anh Huy…tắm nhờ! Phượng về làm vợ tôi chưa đầy nửa năm mà…
Theo Ngọc Hà/Tiền Phong