Tôi 32 tuổi, lấy vợ được 4 năm, có một bé trai đầu lòng. Hiện tại vợ tôi vẫn ở nhà trông con, chưa đi làm lại, kinh tế trong nhà một tay tôi lo liệu.
Trước nay tôi luôn tin tưởng vợ là người phụ nữ hiền thục và biết giữ đạo làm vợ. Tiền nong tôi mang về cô ấy rất biết chi tiêu, không hề hoang phí. Con cái cũng được chăm sóc sạch sẽ, khỏe mạnh, nhà cửa luôn gọn gàng đâu ra đấy, chẳng bao giờ để tôi phải bận lòng.
Cách đây 1 tuần tôi có tỉnh dậy vào lúc 4 sáng và không thấy vợ nằm cạnh. Nghĩ rằng cô ấy có thể đi đâu được vào giờ đó, chắc là vào nhà vệ sinh mà thôi. Con trai tôi thì vẫn ngủ trên giường. Thế là tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi ngay, tầm giờ ấy lại đang ngủ rất ngon giấc nữa.
Những hôm sau không tỉnh dậy nên không hề biết vợ có ra khỏi nhà hay không. Thế nhưng 2 ngày trước tôi phát hiện vợ trốn đi cỡ khoảng 1 tiếng đồng hồ mới về. Nguyên nhân bởi mấy hôm nay tôi đang gặp rắc rối trong công việc. Đầu óc lúc nào cũng nặng nề lo lắng, tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng sáng rồi tôi cũng không thể ngủ lại được nữa.
Cách đây 1 tuần tôi có tỉnh dậy vào lúc 4 sáng và không thấy vợ nằm cạnh. Ảnh minh họa
Ban đầu không thấy vợ đâu còn nghĩ vợ đi vệ sinh nhưng nửa tiếng trôi qua mà cô ấy vẫn không quay về khiến tôi thắc mắc vô cùng. Đợi đến gần một tiếng sau thì vợ mới trở về. Tôi giả vờ vừa tỉnh ngủ hỏi cô ấy đi đâu, vợ hồn nhiên bảo vào toilet. Đi toilet mà cả tiếng đồng hồ có phải quá bất thường hay không?
Ngày thứ 2 tôi cố tình thức đợi đến giờ đó, cô ấy tiếp tục ra khỏi nhà, vừa đi khỏi tôi lập tức bám theo. Trong lòng ngùn ngụt lửa giận vì cho rằng tôi đang bị vợ cắm sừng. Một người phụ nữ đã có gia đình, tờ mờ sáng còn trốn chồng con ra khỏi nhà, nếu không phải muốn làm điều khuất tất thì có thể là chuyện gì? Tôi làm lụng vất vả kiếm tiền nuôi vợ con mà cô ấy ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi, cắm sừng lên đầu tôi thế này ư?
Khi cánh cửa mở ra, chủ nhân căn phòng trọ xuất hiện thì tôi không khỏi ngây ngẩn cả người. Người đàn ông đó tôi cũng quen, không ai khác chính là bố đẻ của tôi!
Tôi đứng thẫn thờ một lúc rồi bước vào phòng trọ trong sự ngỡ ngàng của hai người. Vợ đang đứng trước bếp thái thịt xào nấu gì đó. Hóa ra cô ấy đến đây nấu cơm cho bố chồng. Vợ lúng túng sợ hãi nhưng tôi nắm chặt tay vợ, ngầm bảo rằng tôi không trách móc gì cô ấy cả.
Bố đã bỏ 3 mẹ con tôi đi từ khi tôi mới lên 5 còn em gái lên 3. Trước khi đi, ông còn bán hết đất đai nhà cửa chẳng để lại cho mẹ con tôi xu nào. Ông mang tiền bạc đến sống với người phụ nữ khác, tuyên bố không có mấy mẹ con tôi.
Vợ tôi đúng là người phụ nữ nhân hậu và lương thiện, giàu tình cảm. Ảnh minh họa
Nhiều năm qua chúng tôi không hề gặp lại ông nhưng vừa nhìn ông tôi nhận ra ngay vì tôi rất giống bố. Không biết ông trở về từ bao giờ, hẳn là khi ông tìm đến nhà thì tôi đang đi làm. Ông cần sự giúp đỡ nhưng biết chắc tôi sẽ không tha thứ, vợ cũng hiểu điều đó nên cô ấy lén lút sắp xếp chỗ ăn ở cho bố chồng mà không hề thông báo cho tôi một lời. Hoặc cô ấy dự định đợi thêm một thời gian nữa rồi lựa lời nói chuyện với tôi sau.
Ban ngày vợ tôi phải trông con, cũng không thể đưa con đến chơi với ông nội. Vì bé nhà tôi lên 3 tuổi đã có nhận thức, nó chắc chắn sẽ kể lại với tôi và làm lộ bí mật. Dù sao thì vợ đã quen dậy sớm, mấy hôm nay bố tôi lại đang bị ốm nên cô ấy quyết định sáng sớm đến nấu cháo và chuẩn bị thức ăn cho ông cả ngày. Thời gian mất khoảng 1 tiếng, sau đó cô ấy trở về nhà như chưa hề có chuyện gì và bố con tôi vẫn ngủ say không hề hay biết.
Đúng là tôi có giận bố nhưng thật lòng những năm qua tôi luôn khao khát tình cảm của một người cha. Đối với ông, tôi vừa yêu vừa hận. Nhưng dù có trách oán thế nào thì chắc chắn tôi cũng không bỏ rơi bố. Chứng kiến hành động chăm sóc ông của vợ, tôi thực sự cảm kích và biết ơn cô ấy. Vợ tôi đúng là người phụ nữ nhân hậu và lương thiện, giàu tình cảm. Tôi may mắn khi có được cô ấy!
Theo Giadinh