Sau 4 ngày chăm mẹ bệnh nặng, anh trai gọi điện nói với vợ một câu nghe choáng

Google News

Chiều nay, sau 4 ngày anh về quê, tôi bất ngờ nghe được cuộc điện thoại của anh với chị dâu trên thành phố. Hai người họ nói khá nhiều chuyện nhưng có 1 câu nói của anh khiến tôi bàng hoàng.
 

Mẹ tôi bị bệnh nan y đang trong giai đoạn nguy kịch, các bác sĩ cũng đã lắc đầu, thời gian còn lại của bà chỉ được tính bằng ngày. Đêm nay ngồi bên giường mẹ, nhớ lại chuyện lúc chiều nghe được cuộc nói chuyện của anh trai và chị dâu, tôi chỉ muốn gào thét vào mặt anh mà chất vấn. Nhưng cuối cùng tôi lại chẳng dám vì tôi muốn mẹ được bình yên trong những ngày cuối cùng này.
Nhà tôi có 2 anh em. Anh trai tôi học giỏi từ bé, sau đó thi đỗ đại học trên thành phố. Ra trường anh ở lại làm việc rồi lấy vợ sinh con, thoát ly vùng quê nghèo này của chúng tôi. Mẹ tôi tự hào về anh lắm dù cả năm vợ chồng anh chị chẳng về thăm mẹ được đôi lần.
Gần đây mẹ tôi đi khám mới phát hiện bà bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Tôi ân hận vô cùng vì không chăm lo tốt cho mẹ. Tôi lấy chồng ở làng bên, quay cuồng với con cái và mưu sinh thành ra có lúc vài tuần mới sang thăm bà được một lần. Một mình mẹ tôi trong căn nhà trống, bố tôi thì mất từ lâu.
Sau khi biết bà bệnh tật như vậy, tôi bàn bạc với chồng rồi mang theo đứa con nhỏ sang ở cùng chăm sóc mẹ. Anh trai tôi nghe tin có về được 1 ngày, đưa cho tôi ít tiền rồi lại lên thành phố. Anh bảo công việc đang bận bù đầu không thể bứt mình ra được.
Sau 4 ngay cham me benh nang, anh trai goi dien noi voi vo mot cau nghe choang
Tôi muốn gào thét vào mặt anh mà chất vấn, rằng mẹ đã dành cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất cơ mà... (Ảnh minh họa)
Tuần trước mẹ tôi được đưa từ bệnh viện về, bà đã nguy kịch lắm rồi. Tôi gọi cho anh, hỏi anh xem có thu xếp nghỉ được lâu lâu để về với mẹ? Anh thở dài bảo sẽ thu xếp rồi cuối cùng anh cũng về. Mẹ tôi thấy con trai kề cận bên giường thì mừng lắm, đôi mắt mờ đục của bà rơm rớm nước mắt.
Chiều nay, sau 4 ngày anh về quê, tôi bất ngờ nghe được cuộc điện thoại của anh với chị dâu trên thành phố. Hai người họ nói khá nhiều chuyện nhưng có 1 câu nói của anh khiến tôi bàng hoàng. "Chẳng biết bao giờ bà mới 'đi' đây, anh được nghỉ có 7 ngày thôi. Hết thời gian nghỉ phép thì không biết làm thế nào nữa...", anh thở dài chán nản xen lẫn mất kiên nhẫn.
Anh nói thế ngang với muốn mẹ "đi" nhanh, để anh đỡ phải nhọc lòng xin nghỉ phép thêm? Sao anh có thể mở miệng thốt ra những lời lẽ chẳng khác gì của đứa con bất hiếu, thậm chí mất hết nhân tính như vậy? Anh không xót mẹ ốm đau, bệnh tật, không thương tiếc bà sắp không còn trên cõi đời nữa ư?
Tôi thất vọng cùng cực về anh trai mình. Tôi muốn gào thét vào mặt anh mà chất vấn, rằng mẹ đã dành cho anh mọi thứ tốt đẹp nhất để bây giờ anh thờ ơ tới máu lạnh với chính mẹ như vậy sao? Nhưng tôi không dám vì sợ mẹ biết lại buồn lòng. Tôi khổ tâm quá mọi người ạ!
Theo P.G.G/Helino