Tôi xây dựng gia đình được 6 năm, có thể nói chồng tôi là người đàn ông mẫu mực, thành đạt, lại rất có trách nhiệm với gia đình. Bản thân tôi không dám chê trách gì ở chồng, bởi tôi biết, với tôi anh luôn một lòng yêu chiều chăm sóc.
Anh chưa một lần làm tôi buồn, chỉ cần tôi thích anh sẽ làm mọi thứ. Nhưng sâu thẳm tận cùng, ở đâu đó tôi vẫn thấy lòng mình trống vắng, cô đơn. Nhiều đêm nằm trong vòng tay của chồng, cái cảm giác cô đơn chếnh chóang đó khiến tôi xấu hổ, day dứt vô cùng. Tôi hiểu, sự thiếu vắng đó trong tôi bắt nguồn từ đâu.
|
Ảnh minh họa: Internet |
Trước khi lấy chồng, tôi yêu Khang, một chàng trai tỉnh lẻ khôi ngô, cởi mở vô cùng. Chính sự nhiệt tình và chu đáo của Khang đã khiến một cô gái mới chập chững bước vào đời như tôi rung động rồi ngả vào tình yêu của Khang lúc nào không hay. Chỉ biết rằng, bên Khang tôi luôn thấy hạnh phúc ấm áp. Quan trọng hơn, Khang cũng yêu tôi nhiều lắm. Thi thoảng anh lại nắm tay tôi hứa hẹn:
“Khi nào em ra trường, chúng mình cưới nhau luôn em nhé, anh đã nói chuyện với bố mẹ rồi. Họ bảo đợi em học xong, sẽ mang lễ tới hỏi cưới”.
Tôi cười khúc khích, không giấu nổi niềm hạnh phúc. Anh ghì chặt tôi vào người anh, một cảm giác ấm áp, bình yên đến khó tả. Nhưng đúng là nói trước bước không qua. Bao ước hẹn của tôi với Khang sụp đổ hoàn toàn khi bố mẹ tôi nhất quyết không chấp nhận chuyện tình cảm của 2 đứa.
Nhiều lần tôi rủ anh trốn đi để được ở bên nhau nhưng Khang không đồng ý. Anh nói còn có gia đình, hơn nữa bỏ đi như vậy sợ sẽ làm tôi khổ. Cuối cùng, chúng tôi đành chia tay khi cả hai còn nặng lòng rất nhiều.
Những ngày tháng không có Khang ở bên, tôi sống như người mất hồn, cho đến khi gặp chồng tôi. Sự nhẹ nhàng tinh thế của anh dần khiến tôi cảm động. Hơn năm sau tôi gật đầu làm vợ anh. Cũng theo như thông tin từ phía bạn bè tôi, một thời gian sau khi tôi lấy chồng, Khang cũng làm đám cưới với một cô gái khác.
Sau khi cưới, tôi luôn tự nhủ lòng mình phải sống hết lòng với chồng vì hạnh phúc hiện tại mới là hạnh phúc thật sự. Nhưng dường như, trái tim vẫn lấn át ý trí bởi quá khứ với Khang đã hằn sâu vào tâm trí nên dù có cố tới đâu tôi cũng không thể xóa bỏ được.
Vô tình cuối tuần trước, trong chuyến đi công tác với cơ quan, tôi gặp lại Khang. Thật không ngờ, vị đối tác mà sếp giao cho tôi làm việc lại chính là anh. Gặp nhau dưới sảnh nhà khách, cả tôi và Khang đều “đứng hình”, sự ngạc nhiên, luống cuống hiện rõ trên từng nét mặt. Vận giọng nói ấm áp ngày nào, Khang nhẹ nhàng lại bên hỏi tôi chào:
“Lâu quá rồi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này”.
Tôi đáp lại Khang bằng nụ cười ngượng ngùng:
“Vâng, đúng là không ngờ ạ!”.
Kết thúc buổi làm việc, Khang mời tôi đi uống nước nói chuyện. Ngồi trước anh, tôi nhận ra mình chưa bao giờ quên tình yêu năm ấy. Giọng nói, nụ cười, ánh mắt ấy vẫn làm tim tôi quặn thắt. Khang vẫn nhớ sở thích café không đường của tôi, lại dặn nhân viên nhà hàng chuẩn bị cho tôi cốc nước ấm bỏ thêm lát chanh để tôi tráng miệng.
Tôi ngây dại khi gặp lại sự chu đáo của Khang ngày nào, rồi chuyện tôi sợ nhất cũng tới. Sau một hồi hỏi han, chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân, bao khao khát nhớ nhung dồn nén lâu nay như được bung tỏa. Đêm ấy, tôi với Khang một lần nữa lại thuộc về nhau.
Sáng mai thức giấc, cả hai chúng tôi đều ngượng ngùng. Khang nói còn rất yêu vợ, còn tôi cũng không muốn mất chồng nên cả hai sẽ quay về với thực tại của mình.
Tuần công tác kết thúc, tôi về lại bên chồng mà không sao xóa bỏ được hình bóng của anh ra khỏi tâm trí. Nhất là những lúc cùng chồng ân ái, tôi gần như không còn chút cảm xúc, bởi sự cuồng nhiệt đêm ấy với Khang làm tôi tê dại.
Nhìn chồng, tôi thật sự sợ mất anh nhưng làm sao có thể lấy lại thăng bằng cho chính mình đây?
Theo Thúy Trịnh /Dân Việt