Tháng 9 vừa rồi, em vợ tôi đỗ đại học. Tôi được bố mẹ vợ nhờ cậy: “Nhà các con vẫn còn phòng trống, con cho em ở nhờ, hàng tháng bố mẹ gửi tiền sinh hoạt phí. Để em ở trọ bên ngoài bố mẹ không thấy yên tâm. Con là rể nhưng bố mẹ cũng coi như con trai. Bố mẹ nhờ con trông nom em thay bố mẹ”. Đương nhiên, tôi vui vẻ nhận lời. Tính tới nay, em vợ mới sống cùng vợ chồng tôi được gần 2 tháng.
Em vợ tôi là một cô bé 18 tuổi, nhí nhảnh, dễ thương. Em rất ngoan, gọi dạ bảo vâng, ngoài giờ học lại giúp chị gái lo cơm nước, việc nhà. Em vợ cũng rất quý tôi và không ngại ngần bày tỏ: “Em coi anh như anh trai của em vậy”.
Khi tôi và vợ xảy ra tranh cãi, bao giờ em vợ cũng tỏ ý bênh vực tôi. Tôi còn thấy em nói với vợ tôi rằng: “Chị thật may mắn khi lấy được anh ấy. Em chỉ mong sao sau này kiếm được một người chồng tốt như anh rể”.
Cuộc sống 3 người trong nhà chúng tôi rất vui vẻ. Từ ngày có em vợ tới ở cùng, ngôi nhà như có thêm sức sống. Lúc nào về nhà tôi cũng nghe thấy tiếng nói cười. Khi vợ tôi vắng nhà, em cũng không ngại ngần nấu cơm, giặt quần áo cho tôi.
Tôi từng đi du học nên thạo tiếng Anh. Em vợ ngưỡng mộ khả năng ngoại ngữ của tôi nên nhờ tôi kèm cặp. Mỗi ngày tôi dành ra khoảng 30 phút để 2 anh em học cùng nhau.
Tôi thấy việc bỗng có một cô em gái cũng khá thú vị. Có điều tôi chưa quen với những cử chỉ “hồn nhiên” của cô bé. Những lúc em nấu ăn, em hay bảo tôi há miệng ra để em đút cho ăn thử xem đồ ăn em nấu đã vừa miệng chưa. Hay khi vợ chồng tôi nằm xem phim, em cũng không ngại ngần chui tọt vào chăn nằm xem cùng anh chị. Có lần 2 anh em ngồi xem bóng đá, đội bóng em yêu thích ghi bàn, em ôm cổ tôi rồi hét lên vì vui sướng.
|
Ảnh minh họa. |
Thi thoảng, em cũng nhờ tôi chở đi đâu đó và sẵn sàng áp mặt vào lưng tôi ngủ ngon lành. Lúc đầu, tôi cảm thấy hơi ngại ngùng vì những hành động hồn nhiên của em vợ nhưng rồi lại tự nhủ mình: “Coi nhau như anh em ruột thì những việc đó là chuyện bình thường, không nên suy nghĩ”.
Một đêm mưa gió, em vợ ôm gối gõ cửa phòng vợ chồng tôi rồi phụng phịu: “Anh chị cho em ngủ chung với. Sấm sét đùng đoàng, em sợ ma lắm”. Đang trong chăn ấm, tôi cũng chẳng muốn chuyển giường. Thế là đêm ấy, tôi nằm ngoài, vợ nằm giữa, em vợ nằm trong. Nửa đêm, tôi thấy lạnh, theo thói quen, tôi vẫn nhắm mắt và vòng tay ôm vợ. Tuy là đang trong lúc dở giấc, nghĩ là mình đang ôm vợ, tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, không giống ngày thường. Tôi vội mở mắt ra, dưới ánh đèn ngủ, tôi giật mình khi phát hiện cô gái trong tay mình là… em vợ. Tôi hốt hoảng buông tay, nằm sát ra mép giường. May sao cô bé không thức giấc. Bên ngoài, phòng khách sáng đèn, chắc vợ tôi đang ngủ lại chợt nhớ ra việc gì quan trọng nên tranh thủ làm cho xong. Lát sau, vợ tôi quay lại giường, tôi nằm yên giả vờ ngủ say mà thấy tim mình loạn nhịp.
Sau đêm ngủ chung ấy, dù “sự cố” ôm nhầm chỉ là vô tình và không ai biết, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với vợ và em gái của cô ấy. Tôi cố gắng xua đi những ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu.
Thi thoảng, tôi lại mơ thấy cô em vợ ngây thơ và thấy hoang mang, sợ hãi chính bản thân mình. Tôi e rằng, nếu em vợ cứ tiếp tục sống chung nhà và gần gũi tôi như thế, sẽ có lúc tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình.Vậy tôi nên làm gì để giải quyết rắc rối của bản thân? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên để tôi có thể thoải mái như có gì xảy ra trước đó.
Theo Dân Việt