Ở chung cư mi ni này hầu hết là các cặp vợ chồng trẻ, giá nhà tương đối hợp lí nên cưới nhau xong, nhờ sự trợ giúp của bố mẹ đôi bên nên tôi và Huyền đã có một căn hộ xinh xinh tít trên tầng 9.
Diện tích không lớn nên chủ đầu tư bố trí mỗi tầng có hai căn hộ khép kín, tôi và Huyền ở căn phía bên phải còn anh Toản ở căn đối diện với nhà chúng tôi. Anh Toản 38 tuổi, anh sống độc thân, là bảo vệ lâu năm cho một cửa hàng vàng bạc đá quý trên phố, dáng vẻ vâm váp, giọng nói trầm trầm, nhưng nét mặt anh trông thật hiền lành.
Hôm vợ chồng tôi chuyển đến chung cư, không may đang chuyển đồ đạc thì thang máy bị mất điện, đúng lúc vợ chồng tôi không biết xoay xở thế nào vì suốt từ sáng đã dọn dẹp, khuân vác mệt muốn thở ra đằng tai thì anh Toản tan ca về đến nơi.
Hiểu rõ tình cảnh đang gặp khó khăn của vợ chồng tôi, anh vui vẻ giúp chúng tôi mang nốt mấy thứ đồ còn lại lên nhà. Vậy là không cần có màn làm quen, chào hỏi mang tính chất xã giao của những người hàng xóm mới, vợ chồng tôi nhanh chóng trở thành những người thân thiết đúng nghĩa "bán anh em xa, mua láng giềng gần".
Tôi 27 thua anh Toản 11 tuổi, còn Huyền mới 22 nên lúc đầu em còn ngại ngần bảo "hay em gọi là chú Toản cho đúng phép tắc". Thế nhưng tôi gạt phắt đi bởi anh Toản chưa có vợ, gọi thế để anh ế à? Nghe ra Huyền một điều anh, hai điều anh mỗi khi cần anh Toản giúp gì khiến vợ chồng tôi và người hàng xóm cứ như anh em trong một nhà.
Huyền là nhân viên bán vé xe khách liên tỉnh, em không phải theo ca, kíp, còn tôi là công nhân công ty sản xuất bao bì nên phụ thuộc vào 3 ca của phân xưởng. Nếu tôi làm ca đêm, được nghỉ ca ngày mà đúng vào chủ nhật thì thật vui, bởi Huyền được tiếng đảm đang, làm món rất ngon, nhất là các món nhậu của cánh đàn ông. Những lần cải thiện ăn tươi như thế không bao giờ chúng tôi quên anh Toản, anh đến chung vui với chúng tôi nhưng anh rất giữ ý, khi thì anh đưa tiền cho Huyền đi chợ, khi thì anh mua bia, mua thêm thức nhắm mang sang.
Rồi không may vợ tôi bị sốt siêu vi, kèm rối loại tiêu hoá đúng hôm tôi phải vào ca làm đêm. Anh Toản không điện báo cho tôi mà lặng lẽ gọi taxi đưa Huyền vào cấp cứu trong bệnh viện, rồi trực bên vợ tôi cho đến khi tôi hết ca làm về đến nhà anh mới báo tin cho tôi biết.
Cảm kích lòng tốt của anh, tôi coi anh như anh trai của mình ở quê, có chuyện gì buồn vui tôi đều tâm sự với anh. Còn anh có lẽ cũng quý mến vợ chồng tôi thật lòng nên có dịp đi tham quan ở đâu hay về quê thăm gia đình anh cũng đều có quà cho chúng tôi.
Tin tưởng hết lòng ở anh, cách đây nửa tháng, theo lệnh của giám đốc tôi phải theo chuyến xe giao hàng cho đối tác ở một tỉnh miền Trung, thời gian tính bằng tuần nên tôi có lời gửi Huyền cho anh để yên tâm xa nhà.
Chuyến đi gặp nhiều thuận lợi nên tôi về căn hộ xinh xinh có cô vợ trẻ sớm hơn dự tính 2 ngày, muốn mang lại sự bất ngờ cho vợ nên dù biết là đã khuya tôi vẫn cố bắt taxi về nhà gặp vợ.
Se sẽ mở khoá trong nhẹ nhàng vào buồng ngủ, tôi choáng váng muốn khuỵu xuống bởi trên chiếc giường hạnh phúc của chúng tôi là anh hàng xóm "tốt bụng" đang ngáy như kéo bễ. Còn Huyền của tôi với váy ngủ trễ xuống, nhàu nhĩ mà không cần làm em tỉnh giấc tôi cũng biết việc gì vừa xảy ra ở đây...