Tôi và Hạnh ly hôn cách đây 3 năm sau 3 năm chung sống và 5 năm yêu đương. Chúng tôi yêu nhau từ khi mới ra trường, chân ướt chân ráo bước vào xã hội. Tôi quê xa còn nhà Hạnh ở thành phố nhưng cũng chẳng khá giả. Gia đình cô ấy là gia đình đơn thân, chỉ có một mẹ một con, mình mẹ Hạnh vất vả nuôi con gái trưởng thành.
5 năm yêu nhau thắm thiết, công việc ổn định chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Hạnh nhanh chóng sinh con gái đầu lòng. Thời gian đó công việc của tôi phát triển, ra ngoài gặp gỡ nhiều phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp, còn Hạnh chỉ quanh quẩn ở nhà bầu bí, chăm con nhỏ. Hạnh cũng chẳng tài giỏi, chỉ làm một công việc bình thường đủ sống. Hai đứa có cùng điểm xuất phát nhưng tôi thì đã tiến xa quá nhiều, còn cô ấy gần như vẫn giậm chân tại chỗ.
Tôi thở dài đồng ý, nhường quyền nuôi con cho Hạnh, hứa sẽ có trách nhiệm đầy đủ với con. (Ảnh minh họa)
Tôi dần chán nản và có tình cảm với người phụ nữ khác bên ngoài. Bạn gái tôi hơn vợ mọi mặt, từ ngoại hình tới học vấn và năng lực. Khi Hạnh phát hiện ra, tôi không muốn ly hôn vì nghĩ đến con nhưng người nằng nặc đòi chia tay lại là cô ấy. Tôi thở dài đồng ý, nhường quyền nuôi con cho Hạnh, hứa sẽ có trách nhiệm đầy đủ với con.
Ba hôm trước, tôi có việc đi qua nhà vợ cũ. Từ khi chia tay tới giờ 3 năm rồi tôi chưa một lần bước vào căn nhà đó, chỉ gặp Hạnh vài lần bên ngoài vì chuyện liên quan đến con. Trong lòng bồi hồi, tôi “mặt dày” ghé vào. Đúng bữa trưa, tôi thấy mẹ vợ cũ đang bê mâm cơm từ dưới bếp đi lên. Bà nhìn tôi vô cùng bất ngờ nhưng lập tức nở nụ cười:
- Lâu lắm mới gặp cháu, không vội gì thì ngồi xuống đây ăn với nhà bác bữa cơm đạm bạc.
Trên mâm cơm có bát thịt kho, đĩa rau luộc thêm một ít cà muối và bát nước canh chua, toàn những món ăn đơn giản không đắt tiền, ở bất cứ gia đình nào cũng có thể tìm thấy. Thế nhưng nó lại khiến lòng tôi chua xót vô cùng.
Lúc trước hai đứa yêu nhau, thời điểm mới ra trường gây dựng sự nghiệp đầy khó khăn và thiếu thốn, tôi vẫn thường đến nhà Hạnh ăn chực cơm. Lần nào cũng là mẹ vợ cũ vào bếp nấu nướng. Suốt 5 năm như vậy, những bữa cơm giản dị của bà đã giúp tôi trưởng thành, vững bước hơn trên con đường tìm kiếm thành công. Vậy mà cuối cùng thứ tôi đáp lại bà và Hạnh lại là sự phản bội.
Tôi phải quay đi lén lau nước mắt... (Ảnh minh họa)
Sau ly hôn, tôi và bạn gái có gần 1 năm mặn nồng thắm thiết. Cho đến khi người đàn ông trung niên ấy tìm đến, tôi mới cay đắng nhận ra cô bạn gái khiến mình bỏ cả vợ con lại tệ hại vô cùng. Thực chất cô ta đang làm bồ nhí cho một người đàn ông đã có vợ con. Anh ta và vợ sống ở nước ngoài, vài tháng anh ta mới về một lần gặp nhân tình. Bởi thế cô ta mới có thể giấu giếm được lâu đến vậy. Người đàn ông đó chu cấp cho cô ta ăn học và sống dư dả song vì cô ta muốn chia tay để cưới tôi nên mới bị phát hiện chuyện bắt cá hai tay.
Tôi lập tức chia tay cô ta và vẫn độc thân cho đến nay. Tôi nhận ra không phải thứ gì có vẻ ngoài lấp lánh cũng đẹp đẽ ở bên trong. Đừng đứng núi này trông núi nọ, có một người mẹ vợ và người vợ như Hạnh đáng lẽ tôi phải cố gắng vun đắp hạnh phúc…
Nhìn những món ăn quen thuộc, vẫn nụ cười mỉm dịu dàng mẹ Hạnh dành cho mình mà tôi phải quay đi lén lau nước mắt. Mọi thứ vẫn vậy nhưng tôi đã đánh mất những điều đơn giản, nhỏ nhặt mà rất đỗi yên bình và đáng quý ấy. Sẽ không bao giờ có thể lấy lại được, bà và Hạnh chắc chắn không bao giờ chấp nhận lại tôi một lần nữa…
Theo Quỳnh Chi/Thời báo văn học nghệ thuật