Nhà tôi có hai con dâu. Nàng dâu cả ngoan ngoãn, hiền lành, còn dâu út thì ngang ngạnh, bướng bỉnh.
Hồi trước, vợ chồng con trai cả sống chung với chúng tôi 4 năm, mẹ chồng - nàng dâu ấm êm, thuận hòa. Đầu năm vừa rồi, em trai cưới vợ nên vợ chồng con cả ra riêng để đón dâu mới về được rộng rãi.
Con dâu mới nhà tôi có ngoại hình xinh đẹp và rất coi trọng vẻ bề ngoài. Hễ ra đường, dù là ra đầu ngõ mua mớ rau hay chai nước mắm, cũng nhất định phải thay quần áo, tô son mới đi. Ngay cả đến bệnh viện, con dâu cũng phải trau chuốt thật xinh đẹp.
Có lần, tôi nhờ con dâu chở đi khám bệnh. Con bé bảo đợi con thay đồ. Tôi ngồi chờ đúng một tiếng đồng hồ mới thấy ra khỏi phòng, ăn mặc, trang điểm như đi họp. Tôi phàn nàn thì con bảo: "Phụ nữ ra ngoài phải chỉn chu. Đó là cách tôn trọng bản thân và tôn trọng người khác".
Ra ngoài thì thế nhưng về nhà, con bé lại rất lười biếng. Chưa bao giờ, con biết dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Con dâu bảo, buổi sáng lúc nào cũng vội, bố mẹ ăn gì thì mua sẵn, còn vợ chồng con đi làm, tiện gì ăn nấy. Con dâu không biết người già chỉ thích ăn cơm thôi sao?
Lấy nhau gần một năm, hai vợ chồng vẫn chưa chịu sinh con. Chồng bảo vợ chưa sẵn sàng, vợ nói đợi học cao học xong mới sinh nở. Con dâu lại còn lý luận: "Sinh nở là việc của chúng con, nuôi dạy cũng là chúng con. Vậy bao giờ sinh là do chúng con quyết định, mẹ đừng giục nữa". Tôi nghe xong, chán không buồn nói.
Ngày tôi bằng tuổi con dâu, con đã đi học tiểu học, mà giờ con bé vẫn nghĩ mình còn trẻ. Đàn bà con gái quan trọng nhất vẫn là biết chăm lo gia đình, sinh con đẻ cái, chăm chồng chăm con. Học hành lắm làm gì nếu gia đình không chu toàn, không hạnh phúc.
Đã thế ra đường gặp người lớn không biết chào hỏi, để hàng xóm phàn nàn đến tai tôi. Tôi hỏi đi chợ gặp hàng xóm sao không chào người ta, con dâu trả lời: "Chợ đông thế, sao con để ý được hết. Chắc từ nay, con phải chào cả chợ cho đỡ thiếu sót".
Con dâu cả, mẹ chồng nói gì đều vâng dạ.
Còn dâu út, mẹ nói một câu, con cãi trả một câu. Tôi chẳng hiểu cuối cùng là con trai mình yêu con bé vì điểm gì. Riêng tôi, chẳng thấy con dâu có điểm gì tốt.
Điều đáng nói nhất, từ lúc lấy chồng tới giờ, trừ những hôm bận, còn lại cuối tuần nào con dâu cũng bảo chồng về ngoại chơi, ở luôn hai ngày cuối tuần Tuần nào chồng bận không về, con bé sẽ về một mình.
Cả tuần đi làm, có vài ngày cuối tuần đại gia đình có thể sum họp, các con lại không có nhà. Bảo con dâu thì bị hỏi ngược: "Cả tuần bận đi làm, nếu cuối tuần con không về thăm bố mẹ thì còn về lúc nào được ạ?".
Hôm qua trong bữa cơm, có vợ chồng con cả, tôi bảo con dâu út: "Từ nay, vợ chồng con có việc cần thiết hẵng về ngoại. Con gái đi lấy chồng, hơi tí là về ngoại như thế không được. Mỗi lần về phải xin phép đàng hoàng, không phải cứ nói một câu là đi. Nhà mình có trên có dưới, phép tắc rõ ràng. Về cách ứng xử, con nên học chị dâu".
Tôi nói vậy có gì sai không mà bỗng nhiên con dâu út nổi cáu: "Mẹ ơi, lần nào về ngoại con cũng báo cho bố mẹ biết, chưa khi nào im lặng mà đi cả. Con về nhà bố mẹ con, sao lại phải xin phép bố mẹ?
Rồi bố mẹ không cho thì không được về hay như thế nào ạ? Như thế gọi là phép tắc ạ? Bố mẹ con không dạy như thế. Bố con bảo, nhà mình con muốn về lúc nào cũng được".
Tôi sống đến nay hơn 60 tuổi, chưa từng gặp đứa con dâu nào dám nói năng trả treo với mẹ chồng như thế.
Ở đây, con bé còn nhỏ tuổi nhất nhà. Trên có bố mẹ chồng, anh chị, chồng mình mà dám hỗn hào như thế. Tôi giận không để đâu cho hết, liền lấy điện thoại bấm số gọi cho ông bà thông gia.
Tôi nói với họ, tôi trả con dâu về nhờ họ "dạy bảo lại", khi nào cảm thấy biết cư xử thì hãy quay lại nhà chồng. Không ngờ, ông thông gia đáp lời: "Vâng, ông bà trả thì tôi xin nhận. Phiền ông bà bảo con gái tôi cứ ở yên đó, đợi tôi sang đón về".
Trời ạ, sao lại có chuyện kỳ lạ như thế. Con gái đi lấy chồng, bị nhà chồng chê trách, vậy mà bố mẹ không thấy xấu hổ, lại còn nói giọng điệu trêu ngươi. Ông bà ta nói "cha nào con nấy" quả không sai, giáo dục trong gia đình thật sự rất quan trọng.
Con dâu tôi về hai ngày rồi, ông bà thông gia không hề gọi điện hỏi han nguyên do. Thực ra, tôi chỉ vì giận mà gọi, không có ý muốn trả con gái cho họ thật. Dù tốt, dù xấu, đó cũng là vợ của con trai tôi. Tôi không muốn vì mình mà hạnh phúc của con bị ảnh hưởng.
Tôi có nên gọi điện cho họ, nói rõ ràng mọi chuyện cho họ hiểu hay không?
Theo Giang Hà (Dân trí)