Anh hí hửng chạy xuống bếp, nhắm mắt, “phiêu” theo nhạc: “Sai lầm lớn nhất anh mang trong cuộc đời là đánh mất em khi ta tuổi đôi mươi. Là muốn ấp ôm em theo cả cuộc đời. Mà bản thân anh còn chưa lo nổi. Giờ đây anh đã có những thứ em cần rồi. Chỉ không có em nên anh đau lòng thôi. Người không dám tin, tương lai anh thay đổi. Sợ theo bước anh, em sẽ đớn đau cuộc đời…”.
|
Ảnh minh họa. |
Chị ngoảnh ra, quăng cho anh cái lườm sắc lẻm: “Tuổi đôi mươi ông đánh mất em nào? Em nào hả? Giờ ông vẫn tiếc, vẫn nhớ người ta à? Ông đi tìm người ta ngay đi. Không biết chừng người ta vẫn đang trông ngóng ông đó”.
Anh cười tít mắt: “Hí hí, vợ cứ vui tính, đây chỉ là tâm tư của ông nhạc sĩ thôi mà, đâu phải tâm hồn anh. Nhưng nói thật, giai điệu bài hát này làm anh thấy hạnh phúc tê tái, nhớ lại năm 20 tuổi, khi anh gặp em. Eo ôi, ngày đấy anh nghèo, cái xe đạp đứt xích cũng chẳng có, hên là vẫn đủ tiền ăn mì tôm sống qua ngày.
Hồi đấy khó khăn thật, thuê phòng trọ thì nay chỗ này mai chỗ khác, vì mỗi lần chủ nhà hét giá cao là anh phải té. Em nhớ không, hồi mới yêu anh, em cũng tiều tụy đi nhiều vì mỗi ngày em phải cân đo xem làm thế nào mua đủ thức ăn trong một ngày cho cả hai đứa chỉ với 5 ngàn đồng.
Mỗi lần đi chơi cũng không có phương tiện, có hôm hai đứa đi bộ đến hơn 10 cây số, ngoài đường thì nắng cháy mặt, da em bị nám là vì thế. Sau này, khi đã có công việc ổn định thì anh lại bận bịu tối ngày, em ngồi đợi anh bằng được mới chịu ăn cơm dù em bị đau dạ dày.
Trời ạ, nghĩ đến khoảng thời gian ấy, anh thấy lạnh sống lưng, cổ nghẹn lại vì ân hận. Hôm nay anh cao hứng hát tặng em vài câu, mỗi lần nghĩ đến em, anh vừa biết ơn vừa tự hào, sao em nỡ giận anh nhỉ?”.
Chị không nói gì, nhìn lên trần nhà: “Ừ thì chúng ta gặp nhau thuở đôi mươi, nhưng anh vẫn nhớ thuở 18 lẫy lừng của mình với biết bao em gái mưa của anh chứ? Có khi nào anh thắc mắc họ bây giờ sống ra sao? Họ đang làm gì? Họ có ổn không?”.
Anh ra sức thanh minh: “Ai cũng có quá khứ mà em. Thế quá khứ của em thì sao? Anh nghe nói thuở 18 ai đó không dám ló mặt ra ngoài cổng vì hàng tá anh chàng thập thò đầu ngõ. Làm sao em dám chắc con tim em chưa từng rung lắc vì họ? Có khi rung lắc dữ dội là đằng khác.
À, nhắc mới nhớ, tối qua có người nhắn tin trên Zalo hỏi thăm em đấy. Vì em đang tắm nên anh trả lời hộ em rồi”.
Chị chỉ muốn giả vờ ghen cho anh vui, không ngờ bị anh ghen ngược, chị ấm ức: “Tất cả những mối quan hệ hiện tại của em với những người khác giới chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè hoặc đồng nghiệp, không có bất kỳ sự mờ ám hay khuất tất gì ở đây nhé. Anh thích thì cứ việc kiểm tra tin nhắn của em, nhưng làm ơn đừng suy bụng ta ra bụng người như thế”.
Trong mọi cuộc tranh luận, anh luôn nhún nhường chị, lần này cũng vậy. Không muốn làm hỏng buổi sáng vui vẻ hiếm hoi, anh chủ động làm lành trước: “Thôi mà, anh biết lỗi rồi, hay là anh hát nốt phần còn lại của bài hát lúc nãy cho vợ nghe nhé, đoạn cuối có mấy câu hay lắm đó”.
Chị vùng vằng: “Thôi khỏi, tôi phải ra ban công hái ít rau thơm đã, anh ở đây canh chừng nồi luộc thịt cho tôi”.
Anh xị mặt, nhìn theo lưng chị khuất dần sau cánh cửa. Chưa đầy 2 phút sau chị đã quay lại với khuôn mặt phừng phừng giận dữ: “Ối giồi ôi, tôi biết ngay mà, bảo sao tự nhiên hôm nay anh hát hò rồi làm ra vẻ biết ơn với tự hào về tôi. Chậu rau thơm của tôi ngoài ban công bị anh đánh đổ, rễ bật tung cả lên rồi kìa”.
Theo Thủy Kiều/Giáo dục & Thời đại