Chẳng phải tôi không yêu quê hương, cũng chẳng phải tôi không yêu bố, mẹ và 2 đứa em gái còn bé bỏng của mình, mà nhất quyết khăn gói rời nhà vào tận trong Nam lập nghiệp. Lí do khiến tôi tạm biệt lũy tre làng, nuốt nước mắt vào lòng xa cha, mẹ xa các em vì tôi là trai cả, sức dài vai rộng của một thanh niên vừa qua tuổi 20 mà chẳng có việc gì để kiếm ra đồng tiền nuôi thân, phụ bố, mẹ nuôi các em ăn học.
Bởi đất sản xuất của gia đình chỉ đủ cho bố, mẹ làm, văn hóa của tôi mới qua cấp II, nhiều khi cũng nuôi mộng đổi đời nhưng khối người bằng nọ, bằng kia vẫn thất nghiệp nên tôi đành lao động cùng bố, mẹ để chờ thời cơ thoát nghèo.
|
Ảnh minh họa. |
May mắn có cậu bạn cùng xóm đang là công nhân của một xí nghiệp trong khu chế xuất của một tỉnh phía Nam về ăn tết, khi nghe tôi tâm sự giãi bày cậu đã rủ tôi vào Nam thử sức. Bố, mẹ tôi không ngăn, chỉ các em là bịn rịn níu giữ, nhưng rồi cuối cùng chúng cũng vui vẻ tiễn tôi ra bến xe khi tôi hứa tết năm sau sẽ về ăn tết cùng gia đình và mua cho mỗi đứa một bộ quần áo mới với đồ chơi đẹp.
Sau một khóa đào tạo nghề ngắn ngày tôi cùng lớp thanh niên nam, nữ của nhiều vùng quê khác nhau trở thành công nhân trong xí nghiệp xuất khẩu hải sản đông lạnh.
Có tuổi trẻ, có sức khỏe, có hoài bão ước mơ được trụ lại thành phố bằng chính sức lao động của mình nên tôi rất cố gắng trong công việc. Tôi luôn nhận được sự hài lòng từ quản đốc phân xưởng, được nêu gương tốt mỗi kì tổng kết, được nâng lương trước hạn khiến tôi thật vui và tự tin với con đường mình đã lựa chọn.
Xác định lập nghiệp ở thành phố nên sau 7 năm miệt mài cống hiến tôi đã có một số vốn kha khá, tôi nghĩ đến kế hoạch tìm một nửa kia để ổn định cuộc sống, rồi mai này sẽ đón bố, mẹ vào phụng dưỡng, đền ơn sinh thành, nuôi dạy của bố, mẹ bấy lâu nay và 2 cô em gái của tôi đều lần lượt theo chồng ở 2 tỉnh ở khá xa quê.
Nữ công nhân trẻ trung trong khu chế xuất không thiếu, qua bạn bè giới thiệu tôi quen được em. Em làm bên xí nghiệp may quần áo bảo hộ, em 20 tuổi, khỏe mạnh, duyên dáng với 2 má lúm đồng tiền mỗi khi cười, em hiền và rất trân trọng tình cảm của tôi dành cho em. Sau 2 năm gắn bó, tôi và em nên vợ, nên chồng, đám cưới đầm ấm được tổ chức cả ở quê tôi ngoài Bắc, lẫn quê em ở miền sông nước trong Nam.
Tiền mừng cưới, tiền hỗ trợ thêm của gia đình đôi bên và tiền tôi tích cóp gần chục năm đi làm đủ để tôi và em có căn nhà nho nhỏ trong con hẻm bình yên gần khu chế xuất. Hàng xóm sát vách nhà tôi là anh Danh làm thợ sơn cho một công ty xây dựng. Anh Danh cũng quê Bắc, đã 35 tuổi nhưng anh sống độc thân, lí do vì sao tôi không tiện hỏi.
Cùng xa quê bươn chải kiếm sống nên tôi và anh chẳng mấy chốc trở nên thân tình. Thỉnh thoảng anh em trùng ngày nghỉ tôi rủ anh sang nhà để nhâm nhí lon bia và vài món ngon vợ tôi khéo tay chế biến. Còn anh cũng không quên vợ, chồng tôi khi nhận quà ở Bắc vào hay gửi mua được món nhậu đặc sản ở một miền quê nào đó.
Vào vụ thu hoạch hải sản, xí nghiệp tôi làm không hết việc nên chúng tôi phải tăng ca liên tục để đảm bảo kế hoạch. Tối hôm qua đến lượt tôi tăng ca, không may làm được nửa thời gian thì tôi bị đau bụng chắc do suất ăn ca chiều không hợp. Tôi xin nghỉ làm trở về nhà đã quá nửa đêm, nhưng tá hỏa khi thấy cửa nhà khóa ngoài, lo lắng vợ gặp chuyện chẳng lành tôi lấy điện thoại gọi em, mãi một lúc lâu mới thấy em bước ra từ nhà anh hàng xóm…
Em bảo tôi tăng ca nhiều, em ở nhà buồn nên qua anh Danh “tâm sự” chứ không làm điều gì sai trái! Liệu tôi có nên tin lời em?
Theo Ngọc Hà /Tiền Phong