Mong rằng mọi người không học theo và chỉ coi đây như một câu chuyện để nghĩ về hôn nhân. Nhất là những người đang có một cuộc hôn nhân nhàm chán.
Tôi năm nay 32 tuổi. Trước khi kết hôn, tôi từng là một phụ nữ tràn đầy nhiệt huyết. Tôi cũng từng mơ ước lên Hà Nội, xin vào làm báo nơi anh Tú công tác, tờ báo theo tôi suốt tuổi thơ của mình. Nhưng tiếc thay, khi tôi tốt nghiệp báo chí ra trường thì chờ mãi không thấy bên đó tuyển dụng biên tập viên, phóng viên. Tôi về quê nhà, xin vào làm báo của tỉnh. Bởi chỉ có ở đó tôi mới được vào biên chế, ổn định mọi thứ.
Cất đi những ước mơ làm một phóng viên nhiệt huyết, tôi về làm ở một tờ báo của tỉnh. Rồi cưới chồng. Cưới một người chồng hiền lành, chậm chạp. Cả đời anh cũng chẳng có gì xuất sắc. Giống tôi. Đến cả ước mơ anh ấy cũng chẳng có.
Chúng tôi cưới nhau sau chỉ 1 năm yêu nhau và thấy đến lúc cần ổn định thì cưới. Rồi sinh 2 đứa con cách nhau 3 tuổi. Tôi đã từng mơ mộng mình sẽ trở thành phóng viên máu lửa, viết ra những bài viết có hàng triệu độc giả chờ đợi. Tôi cũng từng mơ mộng cuộc sống gia đình thật viên mãn và rực lửa. Nhưng gặp chồng mình tôi như bánh đa bị nhúng nước. Năm tháng cứ bào mòn dần tôi.
23 tuổi cưới- 24 tuổi sinh con đầu lòng- 27 tuổi sinh đứa thứ 2. Ở quê, bố mẹ cho miếng đất, 2 vợ chồng gom góp được vài trăm triệu đủ để xây nhà. Ước mơ về căn nhà rất hoành tráng nhưng ít tiền nên 2 vợ chồng chỉ xây vừa đủ. Cũng tính khi nào có tiền sẽ xây thêm chỗ này, đào đất chỗ kia làm cái ao nhỏ, trồng thêm mấy chục cây ăn quả… Nhưng như chính hôn nhân của mình, chúng tôi mãi chẳng xây thêm được gì nữa.
Chồng tôi không hẳn là không yêu tôi nhưng tình yêu ấy cứ chỉ vừa đủ để tôi không kêu ca được gì thôi. Không lãng mạn. Chẳng ồn ào. Tất cả đều lỡ cỡ, kéo chỗ này thì hở chỗ nọ. Thà rằng chồng tệ thì tôi còn muốn cố gắng. Đằng này cứ ổn ổn một cách vô cùng bất ổn. Nó khiến tôi mất đi nỗ lực dần. Tôi nấu dở anh cũng ăn. Tôi nấu ngon anh cũng mặc. Bảo thì làm mà không nói thì kệ. Suốt 9 năm, tôi chưa khi nào được thỏa mãn. Nhiều lúc chồng như cái máy vậy.
Thế rồi tôi gặp anh- một đồng nghiệp. Anh từ Hà Nội chuyển xuống báo tôi theo lời mời của Tổng Biên Tập. Anh về để thay đổi lại tờ báo của tỉnh nhà. Anh như làn gió mới thốc vào chúng tôi- những người bao năm qua chỉ luẩn quẩn loanh quanh.
Tham vọng của anh khiến chúng tôi như bừng tỉnh. Và tôi là một trong những người được anh trực tiếp đào tạo. Từ có anh, tôi tìm lại được sự say mê với nghề. Và tôi phát hiện ra mình đã yêu anh. Từ cảm phục đến có tình cảm nam nữ rất nhanh. Anh khiến tôi khám phá ra mình có rất nhiều năng lượng mà từ lâu tôi đã bỏ phí.
Anh khiến tôi sống lại những ước mơ ngày bắt đầu. Và dù biết anh đã có vợ và cũng biết luôn là trong cơ quan, có khá nhiều người cũng mê anh, tôi vẫn không thể không ngoại tình tư tưởng với anh. Tôi lén nhìn anh mỗi ngày. Vờ vô tình chạm vào anh để thấy tim mình xuyến xao. Tất nhiên, tất cả chỉ là tưởng tượng. Ngoại tình tư tưởng thôi.
Và cùng với đó, phần vì cảm thấy có lỗi với chồng, tôi chăm sóc chồng nhiều hơn. Tôi ngoại tình tư tưởng nên tôi không còn bắt bẻ, xét nét gì chồng mình nữa. Cũng bởi thế, trong chuyện chăn gối, tôi cũng dần có cảm hứng hơn. "Chuyện ấy" của 2 vợ chồng được cải thiện đáng kể.
Là may hay là không may, sau một thời gian, anh đồng nghiệp rời khỏi báo để trở lại Hà Nội. Dự án cải tổ báo đã kết thúc. Ngày chia tay anh, chúng tôi đã có một bữa liên hoan đầy lưu luyến. Cuối buổi, tôi cố tình đi chậm lại, tôi mời anh đi cafe. Tôi đã không giấu những tâm sự của mình mà kể hết với anh...
Kể lại câu chuyện này, tôi không cấm cản mọi người đánh giá nó theo con mắt đạo đức. Tôi cũng không mong bạn đọc soi chiếu nó bằng sự cảm thông. Chỉ là một cuộc đời thì dài lắm. Việc gì cũng có thể xảy ra. Tôi biết, mình không nên làm thế, và tôi hiểu tôi có lỗi với chồng mình...
Nó vĩnh viễn là một bí mật tôi giữ trong lòng và tôi cũng tự hứa, không bao giờ được tái phạm thêm một lần nào nữa. Tôi càng biết yêu thương, trân trọng cuộc hôn nhân của mình hơn, tôi muốn "sửa chữa" hôn nhân hơn bao giờ hết.
Theo Nguoiduatin