Tôi với vợ cưới nhau đã 5 năm nay. Chúng tôi có hai con, 1 trai lên 4 tuổi, 1 con gái lên 2. Cuộc sống của chúng tôi không mấy dư dả do vợ tôi chỉ làm công nhân với mức lương thấp, còn tôi là nhân viên bưu chính với thu nhập cũng không mấy dư dả.
Sau khi cưới, gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền và trách nhiệm chăm sóc con cái làm vợ chồng lúc nào cũng mệt mỏi, căng thẳng. Vì các con hay ốm đau, vợ tôi phải nghỉ hẳn ở nhà để chăm con, mọi chi tiêu trông cả vào đồng lương eo hẹp của tôi. Nhiều lần con ốm nhập viện, chúng tôi phải đi vay mượn để có tiền nộp viện phí. Cuộc sống thiếu thốn khiến cả hai thường xuyên cãi vã.
Năm ngoái, tôi được người bạn thân gợi ý đi học nâng cao trình độ để có thể được cất nhắc lên vị trí tốt với mức lương khá hơn. Tôi đem chuyện này bàn với vợ thì cô ấy không đồng ý. “Anh để các con lớn một chút rồi hãy đi học cũng chưa muộn mà. Giờ các con còn nhỏ, hay ốm đau, bệnh tật, rất cần bàn tay chăm sóc của anh. Một mình em ở nhà xoay xở với 2 đứa, em cũng rất mệt mỏi, muốn được anh giúp đỡ”, vợ tôi nói.
|
Lạnh nhạt với vợ con vì muốn phấn đấu cho sự nghiệp, cái giá mà tôi phải trả quá đắt. Ảnh minh họa |
Tuy nhiên, lúc đó tôi lại không hiểu cho vợ. Tôi nghĩ em suy nghĩ thế là ích kỷ, nhỏ nhen.
“Anh nói cho em biết. Loại đàn ông chỉ suốt ngày chui trong xó bếp phụ vợ chăm con thì sao làm việc lớn. Em chẳng biết hy sinh để anh theo đuổi sự nghiệp thì đến bao giờ mình mới có nhà, có xe, mới nở mày nở mặt với thiên hạ. Ở nhà chỉ chăm con với nấu cơm chứ có làm gì đâu mà kêu mệt”, tôi mắng nhiếc vợ.
Sau một hồi cự cãi, vợ tôi nói: “Vậy thì tùy anh, anh muốn đi đâu, học gì cũng được. Coi như nhà này không có người chồng, người bố như anh”.
Bắt đầu từ hôm đó, vợ chồng tôi chiến tranh lạnh với nhau. Tôi lao vào làm việc và đi học để nâng cao chuyên môn, nghiệp vụ từ sáng đến tối. Tôi vẫn đưa tiền để vợ chăm lo cho 2 con nhưng không động tay chăm sóc chúng. Nhiều lần tôi có nói chuyện, hỏi han vợ nhưng cô ấy vẫn im lặng, ánh nhìn thất vọng tôi khiến tôi chán nản. Tôi nghĩ rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ hiểu cho tôi.
Sau một năm vất vả, làm việc, học tập, tôi được cất nhắc, thăng chức, lương tăng lên gấp đôi. Cầm tờ quyết định trong tay, tôi vui sướng vô cùng. Tôi muốn chạy xe thật nhanh về nhà để thông báo cho cô ấy tin mừng. Nào ngờ khi về đến nhà, đưa vợ xem tờ quyết định, cô ấy vẫn chẳng nở nụ cười. Vợ tôi lặng lẽ mở ngăn kéo, lấy ra tờ đơn xin ly hôn và đưa cho tôi.
“Gần một năm qua, em làm mẹ đơn thân. Em đã chăm sóc 2 con một mình mà chẳng nhờ cậy gì đến anh. Lúc đầu, em cảm thấy rất buồn và cô quạnh nhưng sau rồi em đã quen với cuộc sống đó và không cần đến anh nữa. Em nhận ra rằng em vẫn có thể sống tốt, chăm sóc cho con khi không có anh. Có lẽ anh cần tiền bạc, sự nghiệp, danh vọng hơn là cần mẹ con em nên anh đã làm như vậy. Nay em viết tờ đơn này coi như để giải thoát cho 2 chúng ta”, vợ tôi nói dứt khoát.
Những lời nói của vợ như nhát dao đâm làm tim tôi đau nhói. Tôi đứng lặng hồi lâu mà không biết nói gì. Tôi biết, tôi đã sai khi không dành được nhiều thời gian để quan tâm, chăm sóc vợ con nhưng tôi cũng có lý do của mình. Giờ tôi phải làm sao để vợ tha thứ và quay về với tôi như xưa? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Minh/ Dân Việt