Kết hôn đúng 3 năm, cuộc sống vợ chồng tôi lục đục. Lục đục lâu dần thành rạn nứt, thành chán nản, thành khó chịu với nhau. Mỗi lần ngồi nhìn nhau trong bữa cơm, tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi không còn cảm nhận được món ăn ngon của vợ, không còn thấy vợ mình là người phụ nữ dịu dàng, đảm đang như ngày yêu nhau.
Tôi luôn là người sống thực tế, không thích phim ảnh lãng mạn nên chuyện hôn nhân khác với lúc yêu, tôi xác định được. Tôi biết, hôn nhân không màu hồng như mình nghĩ, đó là cuộc sống đầy hiện thực, đầy lo toan và gánh nặng. Tôi cũng phải lo kinh tế gia đình, có trách nhiệm với vợ con. Vợ tôi đôi khi chỉ nghĩ được hạn hẹp, nghĩ rằng đàn ông phải chiều vợ, thương con, chăm sóc vợ con, phải giúp vợ làm việc nhà nhưng không biết được, đàn ông chúng tôi áp lực như thế nào. Áp lực lớn nhất chính là chuyện phải làm sao để có thể giữ được kinh tế ổn định, nuôi được vợ, nếu không, xấu mặt với thiên hạ.
|
Ảnh minh họa. |
Thế mà vợ tôi, sau hơn 3 năm cưới nhau, bắt đầu khó chịu ra mặt. Lúc nào mở miệng ra là vợ cũng tiền tiền. Chữ tiền gần như gắn vào mồm vợ. Hàng tháng, vợ bắt tôi cho bảng lương, bắt tôi công khai hết mọi khoản chi tiêu, tiền vợ cầm, còn lại thì lúc nào tôi cần thì bảo vợ, vợ đưa tiền cho.
Vì lo cho kinh tế nên tôi luôn nghĩ, để vợ cầm tiền cũng được. Tôi sẽ tự thân vận động, sẽ lo khoản còn lại, tháng tiêu ít thôi vì dù sao, con cái cũng cần được chăm sóc.
Mỗi lần tôi đi nhậu nhẹt với bạn bè, chưa tới 10 giờ là vợ tôi đã ồi ồi gọi, không về là vợ gọi cho bạn tôi, bảo bạn tôi đừng uống nữa, để cho tôi về. Nghĩ mà ngại với bạn bè. Nhiều lần như thế, tôi phải nhanh mà về không thì không biết vợ sẽ buông những lời lẽ khó chịu thế nào với bạn bè của tôi. Cuộc sống giống như bị kìm kẹp, mệt mỏi vô cùng.
Nếu chỉ có thế, có lẽ tôi cũng sẽ cố. Nếu như không có chuyện sau này, thì có lẽ tôi vẫn cứ như bạn bè bảo tôi là nhu nhược…
Chẳng là mẹ tôi lên chăm khi cô ấy đẻ. Bà người nhà quê nên vẫn giữ những tục lệ chăm trẻ sơ sinh lạc hậu. Tôi cũng biết nên hay tìm cách nói nhẹ nhàng để mẹ khỏi tủi thân. Vợ tôi thì hùng hùng hổ hổ nói thẳng, khiến tôi nóng mặt nhiều lần.
Vợ tôi sinh được 3 ngày thì đòi gội đầu, tắm rửa. Mẹ tôi không cho. Bà nói phải kiêng cữ để sau này không bị đau đầu. Mẹ tôi nói chưa xong, cô ấy đã gào lên thời này hiện đại rồi, chẳng ai cổ hủ như bà nữa đâu. Nói xong liền giao con cho mẹ tôi rồi đi tắm, xả nước ào ào. Nhìn mẹ buồn bã lắc đầu, tôi vừa tức vừa chán vợ nhưng vẫn phải lựa lời nói đỡ cho cô ấy.
Thức ăn mẹ tôi nấu, vợ tôi cũng chê ỏng chê eo. Cô ấy nói mẹ tôi nấu quá mặn, rồi lặp lại món quá nhiều lần khiến cô ấy nuốt không vô. Tôi bảo bà quen vậy rồi, giờ nói từ từ nhẹ nhàng để bà thay đổi mà không buồn. Vợ tôi ừ ừ, rồi đâu lại vào đó.
Hôm nay, đi làm về, mới ngoài cửa tôi đã nghe tiếng vợ quát tháo. Cô ấy mắng mẹ tôi lẩm cẩm, lạc hậu. Em bé mới 5 tháng tuổi đã cho ăn cháo. Giọng mẹ tôi thì nhỏ đến mức bất lực, bà cố biện minh rằng ngày xưa bà cũng nuôi tôi như thế. Cho ăn cháo sớm để bé nhanh cứng cáp.
Tôi đi vào, định hỏi rõ nguyên nhân thì thấy vợ úp luôn bát cháo mẹ tôi nấu xuống nền nhà. Mẹ tôi thấy thế còn lụi hụi lau dọn.
Quá tức giận, tôi tát vợ một cái trời giáng khiến cô ấy ngã xuống sàn. Biết là mạnh tay, nhưng tôi không thể chấp nhận được cảnh con dâu mắng chửi mẹ chồng, đổ cả bát cháo mẹ chồng tự tay nấu cho cháu xuống sàn nhà.
Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi muốn li dị, nhưng nghĩ lại thương con. Tôi phải làm sao bây giờ.
Theo Thanh Hải/Khỏe & Đẹp