Tôi và anh có 5 năm làm cùng công ty nhưng khác chi nhánh. Cách đây 2 năm, anh được điều chuyển về làm sếp tại chi nhánh nơi tôi đang công tác.
Chi nhánh của tôi có 12 người nhưng tôi là người giữ nhiều vai trò quan trọng nên thường xuyên phải gặp gỡ, trao đổi với anh.
Tôi không thể ngờ rằng, những lần trò chuyện, tiếp xúc đó lại khiến cả 2 có những rung động với nhau. Tôi biết điều này là sai trái khi tôi đã có gia đình và anh cũng vậy.
Chồng tôi đi làm ăn xa. Tôi và con gái sống cùng nhau trong một căn hộ nhỏ. Cuộc hôn nhân giữa chúng tôi từ lâu đã mất đi sự nồng nhiệt, khao khát. Chúng tôi chỉ đang cố giữ cho con một mái ấm. Tôi biết, anh có người phụ nữ khác từ lâu nhưng vì "mắt không thấy tim không đau" tôi cố lờ đi.
Chồng tôi cũng không có ý muốn ly hôn. Anh vẫn chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con và rất yêu thương con gái.
Hoàn cảnh của anh cũng không khá gì hơn tôi. Vợ chồng anh đã cố gắng 5 năm nay nhưng họ vẫn chưa có con chung. Vợ anh là người phụ nữ suy nghĩ đơn giản, học thức và ngoại hình đều ở mức trung bình.
Anh lấy chị bởi chị chịu thương chịu khó và thật lòng yêu thương anh. Anh khẳng định, giữa họ chỉ là trách nhiệm, tình nghĩa còn tình yêu – từ lâu đã không còn xuất hiện trong mối quan hệ ấy.
Tôi gặp anh như cá gặp nước, chúng tôi như sinh ra là để dành cho nhau. Cả hai có chung nhiều sở thích, chung quan điểm sống và nhiều khát vọng. Vì hòa hợp nên công việc của chúng tôi càng suôn sẻ. Chỉ trong thời gian ngắn, chi nhánh của chúng tôi vươn lên dẫn đầu. Anh được khen thưởng, tôi cũng mừng hơn ai hết.
Điều đó khiến tình cảm của chúng tôi càng sâu đậm. Tuy nhiên trong cơn say của tình yêu, vợ anh như chiếc bóng xen giữa tình cảm của chúng tôi. Tôi nảy sinh ước muốn được sở hữu anh cho bản thân mình.
Tôi chia sẻ điều đó với anh, anh hứa sẽ có giải pháp nhưng cần tôi cho thời gian. Anh nói, vợ anh không có công ăn việc làm, không có tài sản, con cái, nếu anh bỏ chị thì anh trở thành người bất nghĩa. Anh phải sắp xếp cho chị công việc, nơi ăn chốn ở… rồi mới có thể nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình.
Tôi đã tin và chờ đợi. Về phần tôi, từ khi anh xuất hiện, tôi có động lực để giải quyết cuộc hôn nhân vốn đã mục ruỗng từ lâu của mình.
Khi nghe vợ thông báo, chồng tôi ngỡ ngàng nhưng vì tôi kiên quyết, anh đành đồng ý. Tôi được quyền nuôi con và được chồng cũ để lại cho căn hộ chung của hai vợ chồng.
Từ ngày tự do, tôi thoải mái hơn. Tôi như sống lại tuổi thanh xuân và không còn day dứt khi hẹn hò bên anh. Tuy nhiên đáp lại sự háo hức của tôi, anh tỏ ra chần chừ, lo lắng.
Không ngờ, trong thời gian này, vợ anh báo tin có thai. Anh quay ngoắt 180 độ quay lại chăm sóc, săn đón chị. Anh bỏ rơi tôi một cách phũ phàng. Anh nói, cho anh xin lỗi vì gia đình với anh là tất cả. Đặc biệt nay anh còn chuẩn bị được làm bố.
Tôi như rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng. Vợ anh thường xuyên chia sẻ ảnh chồng đưa đi siêu âm, mua sắm váy bầu, đồ ăn bổ dưỡng… đầy hạnh phúc, viên mãn lên Facebook. Nhiều bạn bè, họ hàng… vào bày tỏ sự ngưỡng mộ, chúc mừng và anh trả lời họ đầy hạnh phúc càng khiến tôi đau đớn.
Hàng ngày đi làm phải nhìn thấy anh khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Cuối cùng, không chịu được tôi đành phải viết đơn xin nghỉ việc. Chứng kiến tôi đau đớn, trách móc, anh đều im lặng và chỉ nói lời xin lỗi.
Một người bạn khuyên tôi nên tung hê mọi chuyện với công ty và vợ anh để anh bị kỷ luật, mất chức và trả giá cho sự dối trá của mình. Liệu tôi có nên làm điều đó khi trong lòng tôi chỉ còn lại nỗi đau và uất hận? Xin độc giả cho tôi lời khuyên để vượt qua thời điểm khó khăn này.
Theo Vietnamnet