Chồng tôi nói chung là thứ gì cũng tốt, chỉ trừ một thói xấu, đó là cứ hay… nhìn sang nhà người khác. Chẳng thế mà ngày nào cũng thấy ông ấy xuýt xoa: “Cô Đào hôm nay sao vất vả thế!”, hay “Cô Xuân mấy bữa nay trông mệt mỏi ghê, thấy mà tội nghiệp!”…
Trong khi tôi cũng đầu tắt mặt tối với đủ thứ công việc không tên, mà chẳng bao giờ thấy ông ấy xót thương. Thế mới tức chứ!
Sáng nọ, mới mở mắt dậy đã thấy ông ấy đứng tần ngần trước cửa nhìn cô Đào, hàng xóm cạnh nhà tôi, dắt xe ra chở 2 đứa con đến trường. Ông ấy hỏi: “Anh nhà đâu mà cô phải vất vả thế?”, cô Đào đáp: “Nhà em bận công tác cả tuần nay, nên việc gì cũng đến tay em hết”. Ông ấy xuýt xoa: “Chà, sao phụ nữ khổ thân thế!?”. Tôi cất giọng, nhờ ông đánh thức 2 đứa con để chúng kịp đi học, trong khi tôi phải “tay nem tay chạo” chuẩn bị bữa sáng cho 3 bố con. Ông thản nhiên: “Anh tập mấy bài thể dục cho tỉnh táo, em gọi giùm anh một chút”. Tôi lại nhờ ông phơi đống quần áo trong máy giặt, ông vẫn tỉnh bơ: “Cứ từ từ, chuyện đâu có đó!”. Thấy mặt mày tôi bắt đầu... căng thẳng, ông miễn cưỡng bước vào: “Em cứ nhìn sang nhà hàng xóm coi, mấy bà ấy đảm đang, lo liệu hết mọi chuyện trong nhà mà có thấy ca thán gì đâu?”.
|
Ảnh minh họa. |
Vì đang bận nấu nướng nên tôi không muốn đôi co, nhưng lấy làm tức lắm!
Hôm sau, vừa mở mắt dậy đã lại nghe ông ấy “hóng hớt” với cô Xuân ở nhà đối diện: “Em dậy từ lúc nào mà giờ đã đi chợ xong xuôi rồi?”, cô Xuân đáp: “Nhà có con nhỏ nên em phải dậy từ 5 giờ sáng thì mới làm xong mọi việc, kịp đi làm”. “Thế ông ấy làm gì mà không giúp em?”, ông ấy lại hỏi, nghe cái giọng thật... đáng ghét! Cô Xuân lại trả lời: “Nhà em mấy đêm nay toàn làm việc khuya, sáng để anh ấy ngủ nướng một ít cho đỡ mệt”. Chồng tôi lại xuýt xoa: “Khổ thân, chẳng lẽ chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay em hết sao?”. Cô Xuân im bặt, ông ấy có lẽ cũng... cụt hứng, đóng cổng bước vào nhà.
Tôi bước ra hỏi ông: “Chuyện gì mà mới sáng sớm đã “sôi nổi” thế?”. Ông cười: “Thấy mấy cô phụ nữ ở xóm mình đảm đang ghê! Công việc vất vả thế mà chẳng ai kêu ca gì. Còn em, hở tí là lại bảo anh lười với nhác! Anh còn phải chuyên tâm lo “đại cục”, những việc lặt vặt ở nhà em làm đỡ anh một chút không được sao!?”. Nghe thế, tôi tức khí: “Sao anh không xót cho vợ anh đây nè? Em còn đầu tắt mặt tối hơn mấy cô đó, lại còn phải đi làm để đóng góp tới một nửa “ngân sách” cho gia đình. Anh không tự đặt ra tình huống, ngộ lỡ em đổ bệnh, nằm ra đó thì cha con anh sẽ ra sao?”. Ông lại cười: “Thì đến lúc đó hẵng hay, giờ em đang khỏe như vâm ấy mà!...”.
Thật ra, chuyện ông chồng tôi hay tọc mạch việc nhà hàng xóm không phải đến giờ mới có, nhưng tôi không thể “làm quen” được với cái “kiểu” này. Tôi đem chuyện đến kể với mấy chị đồng nghiệp ở cơ quan, ai cũng “khen” tôi giỏi nhịn, chứ vào tay mấy chị ấy thì... Chị trưởng phòng còn kể cho tôi nghe câu chuyện của nước ngoài, đại loại là có một anh chàng vào quán ăn với vợ mà cứ chằm chằm nhìn sang cô gái ngồi bàn đối diện. Người đàn ông đi cùng cô gái lấy làm khó chịu, bèn cất tiếng hỏi: “Anh thấy món ăn bên bàn tôi ngon hơn hay sao vậy?” Anh chàng ngượng chín mặt, nhưng vẫn gượng gạo trả lời: “Không, tôi thấy có một con ruồi cứ bay xung quanh bàn của ông”. Người đàn ông kia nghiêm mặt: “Tôi nuôi con ruồi đó để làm... lính canh, bảo về cho cô vợ xinh đẹp của tôi đấy. Hễ ai mà đụng đến cô ấy là con ruồi sẽ bay tới, đậu vào mắt của kẻ ấy và kẻ ấy lập tức sẽ bị... mù ngay lập tức!”. Anh chàng từ đó không dám nhìn nghiêng nhìn ngửa nữa. Tôi về, kể lại câu chuyện trên cho ông chồng. Không biết ông có nhận ra “thâm ý” của tôi không, nhưng từ đó, ông không còn ra “hóng hớt” với mấy cô hàng xóm nữa.
Sáng nay, khi tôi vừa bê mâm đồ ăn sáng dọn lên bàn, ông ấy cười bẽn lẽn: “Vợ anh đúng là vất vả chẳng thua gì... mấy cô hàng xóm!”.
Theo Phụ Nữ Việt Nam