Hai vợ chồng hợp nhau nhiều mặt nên cưới đã sáu năm mà vẫn khăng khít mặn nồng. Một trong những điều “đồng nhất quan điểm” của cả hai là chuyện không thích sinh con.
Mặc gia đình hai bên nói tới nói lui, vợ chồng vẫn khăng khăng giữ vững lập trường. Đâu phải hễ cưới nhau là buộc phải có con. Vợ không thích bầu bì, không ưa chuyện lúc nào cũng có một đứa trẻ kề bên mè nheo khóc lóc. Chồng càng sợ việc chăm sóc trẻ con hơn. Vất vả khi chúng còn bé dại đã đành, con lớn, lại phập phồng lo chúng không thành danh, đua đòi, hư hỏng.
Buổi sáng, hai vợ chồng thư thả bật ti vi, uống cà phê, đọc báo. Hôm nào hứng thú, hai đứa lại chở nhau đi ăn điểm tâm ở nơi yêu thích, vi vu dạo qua những đoạn phố vắng rợp bóng cây xanh còn đẫm hơi sương. Trong khi đó, bạn bè trang lứa tất bật “chạy sô” đưa đứa lớn, đứa nhỏ đến trường rồi vội vã phóng xe đến công ty cho kịp giờ làm.
|
Ảnh minh họa. |
Vợ còn tham gia hội gia đình trẻ không muốn sinh con trên mạng. Cuối tuần, các thành viên trong hội cùng tập hợp đi chơi, ăn uống, hát hò. Cuộc sống của hai đứa tràn đầy niềm vui. Nhóm có khoảng 10 cặp vợ chồng, đa số cưới nhau chưa lâu. Theo thời gian, vài cặp “bỏ cuộc chơi” vì bận… chăm sóc em bé. Không phải ai cũng “giữ vững lập trường” như vợ chồng mình. Cuối cùng, nhóm tan rã. Vợ bắt đầu lung lay: “Hay mình sinh con? Nhà mình khác gia đình người ta quá”. “Mình thấy thoải mái là được, đâu cần phải giống ai”. Sự kiên định của chồng khiến vợ phần nào yên tâm.
Nhưng rồi vợ không còn cảm thấy vui nữa. 34 tuổi, trong khi bè bạn bận túi bụi, vợ lại có những khoảng thời gian rỗi dài lê thê, nhất là vào hai ngày lúc tệ hơn nữa là những cuối tuần chồng vắng nhà. Để “giết thời gian”, vợ tập đan móc. Làm được vài cái áo thì chán. Chuyển sang thêu thùa. Tỉ mẩn với kim chỉ được một phần ba bức tranh, tự dưng hết hứng. Sang nhà bạn chơi, thấy bạn ôm con hôn hít cười giỡn, lòng vợ lại phân vân.
Chuyện trôi vào lãng quên cho đến khi ba mẹ gọi điện bảo hai vợ chồng vào bệnh viện chăm sóc cô Tư. Cô là em ruột của ba chồng. Vợ chồng cô Tư không có con cái. Năm ngoái, cơn đột quỵ khiến dượng ra đi mãi.
Mấy ngày ở viện, thấy vợ chồng đứa cháu lui tới, cô mừng lắm. Biết chuyện hai đứa không thích có con, cô trừng mắt nhìn rồi mắng: “Con ơi là con, cả đời cô cầu khẩn, chạy chữa khắp nơi mà không được, về già mới khổ như vầy. Tao cứ tưởng tụi bây hiếm muộn…”. Cô Tư nằm viện gần hai tháng. Vợ chồng mình vào thăm thì cũng chỉ được một chút rồi về, vì không thể bỏ bê nhà cửa, công việc. Hôm đưa cô lên xe về quê xong, tự dưng chồng lặng lẽ ôm vợ: “Mình sinh con đi em. Trễ quá rồi”.
Vợ ngưng uống thuốc đã gần một năm, vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì. Hai vợ chồng bắt đầu sốt ruột. Bác sĩ bảo sức khỏe của cả hai đều tốt, cứ lạc quan, đợi thêm thời gian nữa.
Đón sinh nhật tuổi 35, chồng hỏi vợ thích quà gì, hiếm cỡ nào chồng cũng tìm mua. Vợ lặng lẽ ngả đầu vào ngực chồng: “Giờ em chỉ mong ước tụi mình sớm sinh được một đứa con”. Chồng khẽ xoa xoa vợ dỗ dành: “Ừ, chồng cũng chỉ ước như vậy”.