Nặng tình

Google News

Trái tim anh vẫn còn yêu chị tha thiết cho đến khi ngừng đập. Chị khóc. Có lẽ, người ta khổ cũng vì “nặng tình”…

Nghe tin anh qua đời vì bệnh nặng từ bên kia đại dương, chị bần thần cả buổi sáng. Ký ức về anh theo nhau thức dậy tràn ngập tâm trí chị. Người nhà anh kể, trước khi nhắm mắt, anh cứ gọi tên, đòi được gặp chị.
Chị nghe mà ứa nước mắt. Giá như hai người không cách nhau đến nửa vòng trái đất, chị sẽ giúp anh hoàn thành ước nguyện cuối cùng ấy…
Anh chị quen nhau từ thời sinh viên. Anh đã không ngừng theo đuổi chị suốt từ đó đến nay. Chị chỉ quý anh mà không yêu nên khước từ tình cảm của anh. Anh vồn vã, chị lạnh lùng. Anh nồng nàn, chị băng giá. Ngày nhận được suất học bổng du học, anh tìm gặp chị hỏi: “Nếu em không muốn, anh sẽ không đi”. Nhưng, chị hờ hững: “Anh đi hay không, chẳng liên quan đến em”. Vậy là, anh lặng lẽ làm thủ tục xuất cảnh…
 Ảnh minh họa.
Trước ngày lên đường, anh tặng chị một quyển sách chi chít những gạch bằng mực đỏ. Chị không quan tâm. Sau này, đứa bạn cùng phòng mượn đọc, tỉ mẩn ngồi ghép lại những chữ được gạch mới phát hiện ra bức thư anh kín đáo gửi cho chị. Chị ngạc nhiên, bất ngờ trước hành động lãng mạn đó của anh nhưng xúc động cũng qua nhanh vì lúc đó chị đã có người yêu…
Ngỡ rằng, cuộc sống nơi xứ người sẽ làm anh nguôi ngoai hình bóng chị nhưng việc đầu tiên anh làm khi về nước là đến tìm chị. Vừa thấy anh, chị hồ hởi thông báo: “Em làm đám hỏi rồi, anh à”. Túi quà trên tay anh rơi xuống đất, anh đứng lặng người rồi mỉm cười nói: “Ba mươi chưa phải là Tết, anh chưa thể mất em”. Thật sự, chị chỉ muốn anh quên mình đi để tìm kiếm một tình yêu khác. Những lá thư anh gửi, chị nhận được hết nhưng lặng lẽ đốt, không trả lời. Chị không muốn gieo cho anh thêm chút hy vọng nào.
Về nước, anh công tác ở trường đại học cũ, đều đặn thăm chị mỗi tuần. Ngày cưới, chị không báo cho anh vì sợ anh buồn. Nghe đâu, lúc biết tin, anh đùng đùng bỏ việc, nói sẽ bỏ xứ mà đi. Từ đó, anh không gặp chị nữa. Mãi đến khi đứa con đầu lòng của chị chào đời, anh mới tìm đến thăm. Bồng thằng bé trên tay, anh nhìn chăm chăm rồi thở dài: “Giờ anh mới tin là anh đã mất em thật rồi”. Sau đó, anh ra nước ngoài định cư, thỉnh thoảng về nước đều đến thăm gia đình chị. Dần dần, chị nhận ra, giữa hai người dù không có tình nhưng vẫn có nghĩa. Chị động viên anh lấy vợ, anh lắc đầu: “Anh chỉ yêu mình em thôi”. Chị nghe vậy, chẳng dám nói thêm gì nữa, sợ chạm vào vết thương của anh. Anh ngỏ ý muốn đỡ đầu con trai của chị.
Gần đây, anh còn nói với chị, anh thấy mãn nguyện vì được theo sát chị trên đường đời, nhìn chị hạnh phúc anh cũng ấm lòng. Chị đùa: “Mình già rồi, anh nhắc chuyện cũ làm gì, bạn bè vui vẻ với nhau là được rồi”. Nào ngờ, cuộc nói chuyện đó lại là lần cuối cùng chị được nghe anh nói…
Trái tim anh vẫn còn yêu chị tha thiết cho đến khi ngừng đập. Chị khóc. Có lẽ, người ta khổ cũng vì “nặng tình”…
Theo Phụ Nữ Online