(Kienthuc.net.vn) - Tôi chỉ mong ngày có 24 giờ phải đến công sở, chỉ mong giờ cơm trưa cơm tối là những bữa nhậu, chỉ mong những thời khắc chính đáng bước chân ra khỏi nhà cứ kéo dài mãi. Với tôi, về nhà, là bước về địa ngục....
|
Còn gì đau đớn với thằng đàn ông hơn là kiếp nuôi con tu hú, mà lại không biết gì |
Ngôi nhà ấy, tôi đã từng yêu thương, nâng niu, trân trọng, chăm chút bằng tất cả tình yêu, tuổi trẻ, trách nhiệm của mình. Đó là nơi tôi đã dành dụm chắt chiu từng giờ từng phút, từng đồng từng hào, từng giọt nước mắt, từng nụ cười cho nó...
Thế mà giờ đây, nó chỉ còn là một khối bê tông trống trải với những bức tường, những đồ đạc vô tri, bếp nguội chăn lạnh. Ở trên mỗi viên gạch, mỗi lá cây đều có hình ảnh của vợ, của con tôi, vừa yêu thương vừa căm hận...
Nếu như những bí mật luôn được người trong cuộc đào sâu chôn chặt, thì cuộc đời tôi đã viên mãn biết bao nhiêu. Gần ba mươi năm nay, tôi đã luôn cảm ơn ông trời đối xử rộng rãi với mình khi không chỉ cho tôi một công việc tốt với những nguồn thu ổn định, vừa cho tôi một gia đình với người vợ hiểu chồng và đứa con gái ngoan như Tấm. Ấy thế mà...
27 tuổi, con gái tôi lần đầu tiên làm mẹ. Bất hạnh, ca sinh nở của cháu không được thuận buồm xuôi gió, con gái tôi băng huyết nặng vì bị nhau cài răng lược, phải cắt bỏ cả tử cung để giữ lấy mạng sống. Lúc ấy đã quá nửa đêm, bệnh viện đột ngột thông báo sắp hết máu dự trữ do con gái tôi phải truyền máu tiên tục, yêu cầu gia đình tôi xét nghiệm xem ai có cùng nhóm máu để truyền gấp.
Con gái tôi mang nhóm máu O. Trước kia tôi luôn nghĩ cháu cùng nhóm máu với mẹ vì tôi mang nhóm máu A, vì thế tôi giục vợ tôi xuống phòng xét nghiệm. Cả ông bà nội, chồng con bé, tất cả người nhà có mặt ở bệnh viện đêm ấy cũng đều đi cùng. Nhưng, lại nhưng, không một ai có cùng nhóm máu O.
Khi cả nhà tôi đang ngồi thẫn thờ trước tờ kết quả thì cô y tá ra hỏi “Có kết quả chưa ạ? Ai cho máu sản phụ nào?”, vợ tôi mếu máo “Tôi là mẹ cháu nhưng không cùng nhóm máu, bác sỹ ơi cứu con tôi với, làm ơn gọi Viện Huyết học gấp cứu con tôi với”... Cô y tá đã gần như gắt lên: “Chúng tôi gọi rồi nhưng người ta còn phải mở kho, rồi vận chuyển, mà có dám chắc 100% là người ta còn không. Bố đâu, gọi bố sản phụ đến Viện nhanh lên, không giống mẹ thì chắc chắn là giống nhóm máu của bố rồi, chị gọi nhanh lên”.
|
Ôi, đứa con tu hú, chẳng phải con đẻ cũng chẳng phải con nuôi, nó là con người ta...Ảnh minh họa |
Cuộc đối thoại giữa vợ tôi và cô y tá khiến vợ tôi khựng lại. Rồi vợ tôi lập cập lôi trong túi ra cái điện thoại, run rẩy mò mẫm dòng danh bạ. Khi tôi phát cáu giật điện thoại của vợ: “Anh đây, bố nó đây chứ đâu, em định gọi đi đâu...” thì vợ tôi bỗng òa khóc nức nở, lẩm bẩm “gọi bố, gọi bố nó...” rồi đứng không vững, cô ấy khuỵu xuống dưới chân tôi.
Vợ tôi bị đưa đến phòng cấp cứu. Con gái tôi may mắn được một bác sỹ ở bệnh viện có cùng nhóm 0 cho máu nên đã đủ kéo dài chờ Viện Huyết học gửi máu sang. Tôi, và cả gia đình, trong cơn hỗn loạn, bối rối trước sự sống cái chết của con đã không nhớ, và cũng chẳng để ý gì đến những bất thường của buổi đêm hôm trước về cái nhóm máu, về những lời vợ tôi nói.
Nhưng cô y tá thì dường như không quên. Sáng hôm sau, khi gặp gia đình tôi yêu cầu đi đóng thêm mấy loại tiền, cô ta buông câu trách móc: “Bố sản phụ đâu mà đêm hôm qua mãi không thấy để cho máu con” khiến tôi giận tím mặt.
Tôi tự dưng giật mình, sao con bé không giống nhóm máu cả tôi, cả mẹ nó? Di truyền nhóm máu có chuyện ấy không? Chả nhẽ nó đột biến? Rồi tôi nghĩ đến vợ tôi, đêm qua, lo lắng cho con quá, cô ấy đã hoảng loạn đến mức không cả nhận ra chồng mình-bố của con mình- đứng bên cạnh.
Tôi tặc lưỡi, gạt lại những suy nghĩ đang bừa bộn, thở hắt ra. Dù sao con gái cũng đã qua cơn nguy hiểm, cháu tôi khỏe mạnh, đang được nuôi ở phòng dưỡng nhi chờ mẹ... nghĩ thế, tôi phăm phăm đi về phía phòng cấp cứu, nơi vợ tôi đang nằm.
|
Đứa con gái tôi đã yêu thương bằng cả cuộc đời... cuối cùng lại chẳng phải con tôi |
Điều tôi hoàn toàn chưa một lần nghi hoặc, chưa một lần nghĩ đến, tôi không thể ngờ lại được vợ tôi tiết lộ trong một hoàn cảnh như thế này. Ngỡ rằng mọi bí mật đã vỡ lỡ sau giây phút thiếu bình tĩnh đêm hôm trước, vừa thấy tôi, vợ tôi đã òa khóc nức nở. Rồi cứ thế, vừa khóc vừa nói, và tôi ngã ngửa khi nghe được rành rành rằng: con bé tôi đã yêu thương 27 năm nay, yêu đến nỗi không nỡ sinh thêm một đứa nữa vì sợ nó bị sẻ chia tình cảm ấy - lại không phải là con đẻ của tôi!
Tôi đã không tin vào tai mình, tôi đã tưởng vợ tôi vẫn còn bấn loạn tâm thần. Nhưng vợ tôi đã rành rọt “thú tội” về cái lần “lỡ” ngã vào tay người đàn ông khác khi đi tu nghiệp ngắn hạn ở nước ngoài 27 năm trước. Rành rọt đến mức, tôi dù muốn gạt đi cũng không gạt đi được cái sự thật phũ phàng ấy.
Tôi phát điên... Tôi lao ra khỏi bệnh viện. Và trong những ngày nối tiếp sau đó, khi mỗi lần đứng nhìn con ở ngoài cửa phòng bệnh, cái sự thật ấy mới dần dần ngấm vào tôi. Không phải nỗi uất hận vì bị vợ “cắm sừng” mà là sự đau đớn khi đi nuôi con tu hú, khi không ăn ốc mà phải đổ vỏ; là cảm giác nhục nhã, ê chề khi lòng tự trọng bị chà đạp.
Tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi không vào viện nữa, tôi vùi mình trong rượu. Lúc nào tôi cũng thấy có một cục gì chặn ngang cổ, uống hớp nước cũng cảm giác không nuốt trôi. Khi say, tôi cười, tôi khóc, tôi gào thét, tôi đập phá đồ đạc, xé toang những tấm ảnh in hình vợ, con mình...
Hễ tỉnh lại, tôi lại tưởng tưởng ra hàng triệu những con người bu quanh mình, bàn tán về mình, cười cợt mình, khiến tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.
Tôi nhận ra chỉ trong một tích tắc mình đã mất tất cả. Một cuộc đời vun vén, yêu thương, giờ cái tôi còn chỉ là một thân già cô đơn, còn gì đau đớn hơn. Cái thằng đàn ông kia, nó có ở đâu xa xôi, cùng ngay trong cơ quan với vợ tôi, nó biết đứa con gái tôi quý hơn vàng ấy là con nó. Nó mỗi ngày thấy tôi chăm con bé lớn lên, như một thằng mù không nhìn được tí ánh sáng nào của cuộc đời, chắc đều cười khẩy trong bụng.
Vợ tôi đã về nhà xếp quần áo để sang ở với con gái. Tôi thương con, nhớ cháu. Tôi thèm bàn tay chăm sóc của vợ... Nhưng, tôi không thể bỏ được cái ý nghĩ, gần 30 năm nay, tôi làm bù nhìn cho cả thiên hạ, cho cả những kẻ đốn mạt cười vào mặt nó nhục nhã ê chề thế nào. Tôi đã thực sự bị một cú lừa ngoạn mục, tôi viết đơn ly dị để cứu vớt chút sĩ diện cuối cùng của một đời làm thằng đàn ông. Vợ tôi cũng ký ngay, không dám van xin một lời.
Con tôi gửi tin nhắn: “Suốt cuộc đời con chỉ có một người bố, là bố ạ!”. Tôi òa khóc, tôi sống tỉnh táo hơn, nhưng cuộc sống vẫn chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa; dù nó có nói nó yêu tôi đến bao nhiêu, thì sự thực nó cũng là con của người khác. Tôi muốn có vợ, có con, nhưng người đàn bà đã âm thầm lừa dối tôi mấy chục năm ấy, tôi không thể tha thứ; đứa con gái tôi yêu thương bằng tất cả máu thịt ấy của mình, tôi không đủ can đảm để nhìn nữa... Thử hỏi có thằng đàn ông nào nhục nhã, đau đớn hơn tôi ở trên đời nữa không? Người ta bảo dã tràng xe cát, giờ tôi mới thực hiểu là gì đây...
Trịnh Văn Toàn (Cầu Giấy, Hà Nội)
[links()]