Dường như cô muốn lấy cái đau thể xác để xoa dịu nỗi đau tinh thần đang vò xé tâm can.
Cô vẫn nghĩ, với những gì từng trải trong tình yêu, cô sẽ không còn đau vì tình. Vậy mà, trước sự ra đi đột ngột của Bắc, trái tim cô buốt nhói. Cô không hiểu tại sao lại như vậy, bởi cô luôn khẳng định mình không yêu Bắc nhiều. Anh yêu được cô là một sự may mắn lớn.
Cô đã qua vài mối tình trước khi đến với Bắc. Tình yêu với Bắc như chốn dừng chân yên bình sau những sóng gió của cô. Cô nhận lời yêu Bắc khi người yêu cũ lên đường đi du học không hẹn ngày về. Cô mệt mỏi, buồn chán, muốn tìm một bờ vai để tựa, và cô nghĩ đến Bắc - người đã theo đuổi cô khá lâu. Anh làm thợ bạc tại một tiệm kim hoàn gần nhà cô. Cô chú ý đến Bắc vì mỗi lần cô đi làm về đều thấy anh ngồi uống cà phê đầu ngõ. Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy làm cô ngờ ngợ. Sau này cô mới biết, Bắc cố tình ngồi chờ ở đó để được nhìn thấy cô mỗi ngày. Dạo đó, mẹ cô kể, thỉnh thoảng Bắc lại sang nhà cô sửa giùm cái bóng đèn hay lợp lại mái hiên. Cô biết, Bắc đang tìm cách tiếp cận cô. Nghĩ đến điều ấy, cô cười thầm trong bụng. Một đứa con gái xinh đẹp, học hành đàng hoàng, đang làm ở một công ty lớn như cô, chẳng lẽ lại yêu một anh thợ bạc. Vả lại, lúc ấy cô đang vui vẻ bên người yêu nên không quan tâm.
|
Ảnh minh họa. |
Khi người yêu chia tay, cô mới bắt đầu nghĩ về Bắc, về những quan tâm anh dành cho cô. Cô đáp lại tình cảm của Bắc một cách có chủ ý, chỉ vừa đủ để anh nuôi hy vọng mà vẫn giữ được sự kiêu hãnh của cô. Nhìn ánh mắt rạng ngời hạnh phúc của anh khi sánh bước bên cô, cô biết Bắc yêu cô nhiều lắm. Nhưng, trong trái tim cô, tình cảm dành cho Bắc không khác gì một sự ban ơn. Cô vô tư đón nhận tình yêu, sự chăm chút của Bắc. Đối với Bắc, cô như một bông hoa đẹp cần chăm sóc thật chu đáo. Dù nắng hay mưa, anh đều tận tụy đưa đón cô đi làm. Cô chỉ nhức đầu, sổ mũi là Bắc chạy cuống lên. Bắc không bao giờ giận hờn cô dù cô nhõng nhẽo và bướng bỉnh không ai bằng.
Anh biết, nghề thợ bạc của anh khiến cô ngại ngần khi giới thiệu anh với bạn bè, đồng nghiệp nên anh ý tứ mỗi lần đưa đón cô đều đứng ở rất xa. Dù Bắc làm thợ bạc nhưng tay nghề giỏi nên thu nhập hàng tháng còn cao hơn lương của cô nên muốn mua sắm gì cô chỉ cần đánh tiếng là có ngay. Với gia đình cô, Bắc cũng hết lòng giúp đỡ. Mẹ cô ốm, cô bận việc công ty, mình Bắc túc trực trong bệnh viện. Em trai cô hư hỏng, bỏ nhà đi, Bắc cũng lặn lội tìm về. Cô tin, với tình yêu ấy, Bắc sẽ chẳng bao giờ rời xa cô được…
Vậy mà một ngày, Bắc chở cô đi làm về, ghé vào tiệm hoa mua ít hoa cẩm chướng mừng sinh nhật mẹ cô. Bắc đứng đợi ngoài lề đường, cô vào chọn hoa. Ngẫu nhiên, cô bạn cùng công ty đang ở đó. Khi cô bạn chỉ tay về phía Bắc hỏi có phải người yêu không?. Cô đáp nhỏ “Xe ôm đó”. Nào ngờ, cô bạn ngạc nhiên hét to lên. Lời nói của cô bạn đến tai Bắc, nhìn vẻ bối rối của cô, anh dường như đã hiểu chuyện. Trên đường về, anh vòng tay ra sau nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hỏi nhỏ: “Anh trèo cao quá, phải không em?”. Cô chỉ biết im lặng.
Sau ngày đó, Bắc gửi cho cô một tấm thiệp nhỏ có hình trái tim vỡ tan và không đến làm ở tiệm kim hoàn nữa… Từ ngày Bắc ra đi, hình bóng anh cứ lẩn quẩn làm cô không thể nào quên được. Lòng cô quặn thắt với niềm hối tiếc không nguôi…
Theo Phụ Nữ Online