Chuyện tình éo le của “Tây Thi” phố cổ

Google News

Chính vẻ đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" đã khiến cho cuộc đời của cô chìm trong thảm kịch.

Chính vẻ đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" đã khiến cho cuộc đời của cô chìm trong thảm kịch.

Vẻ đẹp ma mị của "Tây Thi" phố cổ

Vương Thị Phượng là con gái cưng của thương gia Vương Toàn Thắng, một nhà buôn bán tơ lụa giàu có ở phố cổ Hà Nội. Sở dĩ được gọi là cô Phượng Hàng Ngang vì hồi đó gia đình cô sống ở Hàng Ngang.

Là tiểu thư lá ngọc cành vàng, được thừa hưởng sắc đẹp của mẹ nên từ khi mới sinh ra, cô Phượng đã sở hữu một làn da mềm mại và trắng nõn nà như trứng gà bóc, vóc dáng mềm mại, gương mặt thanh tú.

Nhan sắc của cô qua năm tháng càng trở nên lộng lẫy, đặc biệt rực rỡ khi cô ở tuổi mười tám, đôi mươi.

Vẻ đẹp của cô khiến người đàn ông nào đứng đối diện cũng bị choáng ngợp. Nhiều người còn nói cô đẹp đến độ “Tây Thi khiếp vía, Hằng Nga giật mình”.
Chính vẻ đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" đã khiến cuộc đời cô chìm trong thảm kịch.
Chính vẻ đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" đã khiến cuộc đời cô chìm trong thảm kịch.

Khi cô ở tuổi trăng tròn, không chỉ có những thanh niên ở phố cổ Hà Nội mà cả những người đàn ông trung niên cũng ngày đêm tơ tưởng đến cô. Họ thường kiếm cớ đi qua nhà cô mỗi ngày vài lần, chỉ để được ngắm người đẹp.

Đến nỗi có những người ở ngoại tỉnh còn lặn lội về Hà Nội, để được tận mắt mục sở thị nhan sắc cô Phượng.

Bố cô còn mời thầy giáo về dạy con học chữ, cầm kỳ thi họa. Cô vốn là người sáng dạ, học một biết mười. Ngày đó có không biết bao nhiêu công tử Hà thành si mê nhan sắc của cô, theo đuổi và mơ ước được lấy cô Phượng làm vợ.

Thời đó, trạc tuổi với cô có A Đẩu sống ở Hàng Đào, cháu ruột của nhà tư sản chuyên buôn bán lụa Phan Vạn Thành. Thấy gia đình hai bên môn đăng hộ đối, nên thương gia Vương Toàn Thắng đã đồng ý gả con gái cho A Đẩu.

Bỏ chồng theo tiếng gọi tình yêu

Quả nhiên, khi về nhà chồng, cô được sống hết sức sung túc, không phải lo lắng gì về chuyện áo cơm.

Ngày ngày cô ra cửa hàng ngồi bán hàng cùng mẹ chồng, việc quán xuyến nhà cửa cô cũng không phải động tay vào, vì đã có người hầu kẻ hạ làm hết.

Khi sinh con trai đầu lòng, cô càng được bố mẹ chồng cưng chiều. Tuy nhan sắc vẫn xinh tươi, nhưng sự rạng rỡ trong đôi mắt cô đã mất dần mất mòn sau những năm sống bên cạnh người chồng công tử của mình.

A Đẩu cũng là một người thiếu tinh tế, ăn nói cục mịch và vũ phu. Khi có chuyện gì bực dọc, anh ta sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ. Không chỉ thế, A Đẩu còn là một người cờ bạc, rượu chè và mê gái.

Không biết bao đêm cô phải khóc vì chồng ngang nhiên "gái gú" trước mặt cô.

A Đẩu không hề yêu quý gì cô Phượng. Với anh ta, việc lấy cô chỉ như một “chiến tích” để khoe với bạn bè. Anh ta coi vợ như một chiến lợi phẩm, một thứ đồ trang trí đắt tiền cho sự giàu sang của mình.

Giữa lúc đang bàng hoàng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô đã gặp gỡ nhà báo Hoàng Tích Chu, người đàn ông tài hoa đất Kinh Bắc.

Ông là con trai của một quan tri huyện ở Bắc Ninh, từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh, hào hoa. Một lần tình cờ gặp người đẹp, ông đã ngẩn ngơ.

Bản thân cô cũng rung động mạnh trước người thanh niên đẹp trai, nho nhã này.

Quãng thời gian sau đó, cô thường tìm cách gặp gỡ Hoàng Tích Chu để đàm đạo truyện thơ văn, thế sự. Rồi cô nhận ra rằng đây mới là một nửa đích thực của mình. Cô đã quyết định bỏ chồng, đi theo tiếng gọi của tình yêu.

Năm 1927, cô Phượng Hàng Ngang lặng lẽ bỏ chồng theo Hoàng Tích Chu vào Sài Gòn chỉ để lại một lá thư từ biệt đầy nước mắt cho gia đình. Cả Hà Nội chấn động khi nghe tin cô “bỏ chồng theo trai”.

Có cơ hội sang Pháp để học nghề báo mà ông không thể đưa cô theo được. Ông đành bảo cô về Bắc Ninh tìm gia đình mình, với bức thư thống thiết do ông viết, xin cha nhận cô là con dâu trong nhà. Cả hai chia tay nhau trong nước mắt.

Kết thúc bi thảm của người đẹp đất Hà thành

Cô Phượng mang theo lá thư của Hoàng Tích Chu về gặp gia đình người yêu. Nhưng bố của ông cự tuyệt và cho người đưa cô về gặp chồng xin tha thứ.

A Đẩu không bao giờ chấp nhận vợ. Bản thân cô cũng không muốn về sống chung với người chồng đó nữa. Lúc này vợ chồng thương gia Vương Toàn Thắng đều đã qua đời.

Không còn nơi nương tựa, cô Phượng Hàng Ngang đành phải sống bằng nghề buôn bán để nuôi thân, chờ đợi ngày Hoàng Tích Chu trở về.

Một lần, cô Phượng bị lừa hết vốn liếng, gia sản khánh kiệt. Không còn cách nào khác, cô phải cậy nhờ sự giúp đỡ của một số người đàn ông si mê cô.

Trong số những người tình của cô Phượng, có một người tên là Lưu. Ông giàu có và si mê cô Phượng. Nhưng Lưu là người đã có vợ, vợ lại là người nổi tiếng có "máu hoạn thư", nên ông đã thuê cho cô Phượng một ngôi nhà bên Long Biên để làm nơi tình tự.

Nhưng ý định này của Lưu sớm đã bị vợ phát hiện. Người đàn bà ghê gớm này đã phong tỏa tài sản của chồng, khiến ông đã không còn cơ hội để gặp cô Phượng. Cô quá đau khổ khi nghĩ về chuyện tình trắc trở của mình, đã quyết định về Hưng Yên, tìm một ngôi chùa xin xuất gia.

Nhưng duyên trần chưa hết, khi chưa thực hiện được ý định xuất gia thì có một lần, viên tham tán tên là Bách ghé thăm ngôi chùa. Ông lập tức si mê nhan sắc của cô Phượng.

Rồi ông đòi cưới cô làm vợ. Tham tán Bách còn gọi vợ lên đón cô về làm vợ lẽ. Nghĩ mình phận bèo dạt mây trôi, cô cũng đành nhắm mắt đưa chân.

Sống với viên tham tán, cô có một khoảng thời gian hạnh phúc khi được chồng hết mực cưng chiều. Nhưng cũng vì điều này mà người vợ cả nảy sinh lòng ghen.

Nhân có lần tham tán Bách đi công tác, người vợ cả đã lén cho cô Phượng uống một thứ thuốc lạ khiến cô hóa điên. Một thời gian sau thì cô mất.

Tham tán Bách thấy vậy chỉ còn biết khóc òa, thương xót cho một người vợ lẽ bạc mệnh.

(Theo TTVN)
[links()]