Một đêm làm “ông hoàng - bà hậu”
Hơn một tuần làm vệ sỹ ở beer club B. (quận 3), chúng tôi đã dần quen với công việc và tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Ở beer club cũng có sàn nhảy, DJ đánh nhạc chuyên nghiệp và đặc biệt là “dàn gái” bốc lửa. Loại hình beer club ra đời không lâu nhưng rất thịnh hành tại Sài thành, bởi những địa điểm này thường đăng ký kinh doanh loại hình ăn uống, nên có thể hoạt động thâu đêm, suốt sáng. Đó cũng là điều mà dân chơi rất thích thú. Thế nên, không khó để thấy, beer club thường đông người hơn quán bar rất nhiều.
Để giữ khách, các beer club ra sức “tung chiêu” độc nhắm vào thị hiếu, đó là giảm giá sốc và có nhiều “gái đẹp”. Người đi beer club chủ yếu là giới trẻ tới để giải tỏa, tận hưởng cảm giác được một đêm làm “ông hoàng, bà hậu”. Chẳng thế mà ngay cả chuyện khách đi vệ sinh cũng có người dắt đi, đi xong chưa kịp rửa tay đã có người chìa tờ giấy lau... Vào đến bàn, khách đã có “đào” phục vụ rót bia, lấy trái cây đưa tận miệng. Nhiều vị khách lạm dụng bia rượu, lỡ quờ tay sờ soạng vào đâu đó của các “đào”, thì cũng chỉ là chuyện vặt.
|
Những phận gái phục vụ luôn đối mặt với “dê xồm” đại gia. Ảnh minh họa |
“Đào” B., một cô gái trẻ, nước da trắng ngần với nét mặt đầy đặn và khuôn ngực căng tròn. Cô không đẹp sắc xảo nhưng lại sở hữu nét duyên dáng đủ khiến cánh may râu xiêu lòng. B. hiểu rằng, ở thế giới này, đàn ông chỉ muốn hưởng thụ và cô chẳng bận tâm chuyện một ông khách giả vờ say quờ tay ôm trọn vòng một của cô, chỉ đến khi khách làm tới thì cô mới gạt tay đầy nũng nịu.
Có lần B. bảo: “Anh là người mới không biết, chứ anh phải chú ý đến tụi em đó nghen”. Chúng tôi hỏi: “Em phục vụ thì phải chiều khách, có gì mà phải chú ý”. B. quắc mắt nhìn đầy bực tức: “Trời ơi, anh nghĩ sao vậy, có nhiều thằng khách mất dạy lắm, lơ mơ là nó cho cắn thuốc chết em luôn anh ơi”. Việc của các “đào” là vậy, đứng cho khách ve vãn đến rụng rời tay chân, mà vẫn phải tươi cười hớn hở.
Đêm dần tàn, khách ở bàn B. đã say khướt, người về, người ở. B. bỏ lại bàn cho cô “đào” khác rồi chạy lại gần chỗ chúng tôi ngồi nghỉ xả hơi. Chúng tôi cố ý hỏi “em xinh thế sao chọn công việc vất vả này?”, B. vặn vẹo “Ủa, thế sao anh chọn vào đây làm? Là vì tiền thôi, ai cũng vì tiền”. “Vậy chứ công việc của em được bao nhiêu tiền?”, chúng tôi thắc mắc. B. không trả lời thẳng mà phân trần công việc, nào là mỗi tháng được trả 5 triệu đồng, còn muốn có thu nhập cao hơn thì tùy tiền “boa” của khách và “lâu lâu vớ được khách sộp...”.
Nhà của B. ở miền Trung xa xôi. Học trung cấp y dược xong, B. xin vào nhà thuốc, rồi lương ít nên đi làm ở beer club kiếm thêm thu nhập. Nhiều lần ngủ gật khi bán thuốc nên B. bị đuổi, rồi cô gắn luôn với beer club. B. bảo: “Anh nghĩ coi, nhà em có 9 miệng ăn, cha mẹ thì già yếu, dưới em còn 5 đứa nhỏ, trên em có bà chị bệnh tật bị chồng bỏ. Khả năng của em có hạn nên làm ở đây có cơ hội kiếm tiền hơn”. B. bảo ở đây 10 cô thì hết 9 cô đi khách để trang trải cuộc sống.
Tôi băn khoăn về tương lai của B., cô cười khanh khách vẻ bất cần. B. bảo, làm ở đây cố tranh thủ kiếm tiền, hết thời thì về quê mở cái gì đó bán buôn qua ngày, kiếm một tấm chồng chịu khó là được. “Chắc anh ngạc nhiên, nhưng ở đây cô “đào” nào ngon đều dính đến mùi tiền. Không muốn dính cũng bị ép uổng bằng đủ chiêu. Mà đã dính rồi thì bèo dạt mây trôi, được tiền chứ có cho không ai đâu”. Đang nói dở, B. lại chạy đi tiếp khách, để lại cho tôi một nụ cười gượng gạo.
Lừa tình và tình cho không
T., một cô gái TP.HCM, quen với B. ở một beer club tại quận 3 đã vào nghề “gái nhảy” được hơn một năm nay. Show diễn của T. ở các quán bar, beer club thường bắt đầu sau 0h đêm và đến tận 2h sáng hôm sau mới kết thúc. Ở beer club nói trên, thông thường từ 1h30, nhóm của T. mới tới diễn và kết thúc show luôn ở đó.
Nhìn T. uốn éo, nhảy vũ điệu hoang dã với hai mảnh vải nhỏ trên người, bên dưới khách khứa vỗ tay, hò hét tưng bừng, chúng tôi không khỏi ái ngại. Nhạc dịu xuống, bục diễn cao quá đầu người bắt đầu được hạ thấp, lúc này các cô gái gần như ngã gục. Mười phút thăng hoa trên bục diễn là 10 phút lao động miệt mài của “gái nhảy”. Đây cũng là tiết mục kéo khách, giữ khách hữu hiệu nhất của các beer club. Một đêm thông thường các beer club có ba lần diễn, mỗi lần 2 cô gái trên bục quay cuồng theo điệu nhạc.
Cánh vệ sỹ như chúng tôi tiếp cận T. chẳng khó khăn gì. Trong khi T. đang ngồi nghỉ, tôi mang đến cho cô một cái khăn lạnh, T. cười bảo “anh có bỏ thuốc mê trong này không đấy”. “Làm gì có, bọc còn nguyên mà thuốc thang gì” – tôi phản ứng. Tôi đã có đôi lần nói chuyện với T. nhưng không nhiều bởi thời gian của cô không cho phép.
Sau giờ diễn chung chi tiền cho “huấn luyện viên” xong, T. thường rảnh rỗi. Chúng tôi mời cô nàng ly bia giải khát ngoài quán, khi ấy đã gần 3h sáng. T. cười lớn rồi hỏi: “Anh tính cua em sao, không có cửa đâu nhé”. Nói vậy chứ T. vẫn đi, vì nếu không đi nhậu với tôi thì cô cũng chẳng biết đi về đâu. Vừa vào tới quán nhậu, T. như người mới từ sa mạc về, kêu ngay ly bia rồi dốc cạn. Tôi bảo “trời, làm như bị bỏ đói không bằng”. “Em khát quá, nhảy toát hết mồ hôi luôn nè. Làm một ly bia chỗ tĩnh lặng thế này thật thú vị”, T. trầm ngâm.
Mỗi đêm, T. phải đi diễn 4 show, do “huấn luyện viên” dạy nhảy của cô điều đi. Khi xong thì huấn luyện viên lấy 1/3 số tiền thù lao. “Ban đầu quán nói là trả 1 triệu/người, nhưng sau đó thường viện lý do để trừ. Có khi bọn em bị trừ còn có 200k (200.000 đồng)” – T. phân trần. Tuy diễn mệt, nhưng T. bảo đó là đam mê của cô, chỉ cần được nhảy, đủ tiền nuôi thân là được. Cô nàng mới 23 tuổi và có một niềm đam mê mãnh liệt với nhảy múa. “Em không thích đi học mà ba mẹ cứ ép. Mỗi lần ba chở tới trường là em lại tìm cách trốn đi học nhảy. Sau bọn em còn thành lập một đội nhảy, nhưng đến khi tốt nghiệp phổ thông lại tan rã. Em buồn quá cũng chẳng thi thố đại học gì cả, chỉ suốt ngày đi chơi với đám bạn”, T. thổ lộ.
Rời khỏi ánh đèn và tiếng nhạc chát chúa của beer club, khuôn mặt T. rạng ngời hơn. Chúng tôi nghĩ, giá như T. không phải là “gái nhảy” mà là một sinh viên trung cấp thì tương lai rạng rỡ biết bao.
Cạm bẫy rình rập “gái nhảy”
T. từng có lần bị đại gia chuốc thuốc kích dục, nhưng may thay lúc đó có B. cứu nguy. Sau đó, chính B. lại bị tay quản lý chửi té tát vào mặt. Còn T. cũng không khác, cô cũng bị “huấn luyện viên” la một trận ra trò. “Ở đội của em có nhiều người đi khách, nhưng cũng có một số người thì không. Đơn giản là vì họ biết số phận của mình, ai đi khách cũng chỉ vì tiền và khách đi với mình cũng chỉ vì muốn có một đêm hoan lạc thôi. Em có lúc chẳng cần tiền, khi kết ai đó thì em đi với họ, hết duyên thì đường ai nấy đi thôi”, T. thẳng thắn.
Theo Đời Sống Pháp Luật